– Hừ… muốn liều mạng cũng không được.
Nhậm đạt cầu nhếch miệng, hắn cùng đội ngũ của hắn xông lên ám khí phi tiêu liên tục phóng ra, đám người Mị Nhi vô cùng
chật vật né tránh cùng lúc đó Nhậm đạt cầu xong lên một đao chém lên vai của Hạng Ba.
X… O… Ẹ… T…
âm thanh cắt gọt vang lên, một cách tay lão bay ra rơi xuống đất, nhưng Hạng Ba ánh mắt hung ác thân hình chợt phình to ra,
cùng lúc đó Đoạn Thanh định xong lên thì bị Đoạn Trường Hồng hét lên chấn tĩnh.
– Dừng lại… Hắn muốn tự bạo.
Ầm…
Nhậm đạt cầu bị kình lực đánh bay ra ngoài thất khiếu chảy máu hắn gian nan ngửa cổ lên gằn từng chữ.
– Linh Hồn tự bạo .
Nói xong hắn ngất đi.
Linh hồn cùng thân thể của Hạng ba đều tự bạo khiến uy lực của nó làm cho một cường giả thái ất ngủ trọng cũng phải né mũi
nhọn. Nếu đơn thuần một thân thể tự bạo với tu vi Hạng Ba thì uy lực cũng không quá lớn.
Nhưng hắn lại là một linh giả và liều mạng bạo luôn linh hồn nên ảnh hưởng đến cả linh hồn. Khoảnh khắc vừa rồi đoạn thanh
tuy cách xa hơn 30m cũng có cảm giác linh hồn sắp sụp đổ, nếu phụ thân hắn không giúp đỡ có lẽ hắn cũng không khác gì
Nhậm Đạt Cầu.
– Mẹ kiếp ảnh hưởng đến thần hồn của lão tử, tên này cũng quá điên cuồng.
Việc đến quá nhanh, nhất thời tất cả không có phòng bị. Mi Nhi ánh mắt trừng lớn nàng hét thảm một tiếng nước mắt như suối
tuôn ra.
Trong vô thức nàng hé lớn, nhưng sức lực đã không còn đủ để hét lớn nữa, coi như là nàng tự thì thầm với chính mình âm
thanh từ cõi lòng của chính nàng mà ngay cả nàng cũng khó hiểu.
– Võ Thừa Đại ca…
Trong tìm thức nàng như nghe thấy âm thanh vang vọng khắp cả sơn cốc, rồi truyền ra bên ngoài, nhưng đáp lại nàng chỉ là
một mãnh yên lặng rồi sau đó là tiếng bàn tán cùng chế nhiễu của Đoạn gia cùng Nhậm gia.
– Võ Thừa… hừ… con mẹ nó, là tên nào để nữ nhân xinh đẹp như vậy lại kêu la như cầu khẩn… là đấng cứu thế à… Ta phi…
hé hé… là tiểu tình nhân của con bé này sao, hắn bây giờ có lẽ đã hận không thể mau chóng chạy trốn khỏi bàn tay chúng ta
đi a… ha ha ha.
Hét xong một tiếng. cảm giác đau đớn từ trước ngực chỗ hai mũi phi tiêu đánh trúng lúc trước, lại truyền đến một hồi đau nhức
kịch liệt, nàng thoát lực lảo đảo sắp ngã nhưng nàng lại cố gắn trụ lại, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Đoạn gia.
Nhậm Đạt Cầu gian nang bò dậy đem trong túi một bình đan dược ăn vào rồi gương mặt giữ tợn cầm loan đao trong tay từng
bước tiến về phía Lưu gia mấy người còn lại.
– Ta phải giết các ngươi…
Tay trái hắn không biết từ lúc nào cầm một nắm ám tiêu, hắn không chút chần chờ ném về phía Mị Nhi đám người.
– Ngươi…
Đoạn Thanh đồng tử co rụt lại hắn định xong lên ngăn lại nhưng đã muộn. Gương mặt Nhậm Đạt Cầu hiện lên vẻ hung ác…
– chết… chết hết cho ta…
Hắn nghiến răng căm tức vì một màng tự bạo của Hạng Ba, hắn suýt mất mạng. Nếu hắn không có nội giáp hộ thân cơ hồ đã
chết, hắn hận a…
Lưu Mị Nhi ngơ ngẩn nhìn phi tiêu bay tới, nàng mỉm cười chua chát, nhắm mắt chờ đợi thời khắc của mình.
Đột nhiên vài bóng người lao ra chắn trước mặt nàng chỉ nghe âm thanh xoẹt xoẹt cùng tiếng rên rỉ vài tiếng rồi ba bóng
người ngã quỵ xuống đất trước mặt nàng.
Hai thiếu nữ cùng một thanh niên ngã xuống ,Tuyết Mai lúc sắp ngã vẫn quay lại nhìn Mị Nhi gượng nói.
– Chạy… mau…
Nói xong nàng ngã xuống đôi mắt vẫn không thể nhắm lại được.
– Không…
Nước mắt Mị Nhi nhiều hơn cả đại dương, nàng lắc đầu hét thảm.
– Lũ ghê tởm ta liều với các ngươi.
Nàng khổ sở quơ cây trường tiên trong tay được vài cái nhưng rồi cây roi da cũng bay ra khỏi tay nàng, cả người thoát lực.
Ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi sâu trong sơn cốc nàng chỉ thấy một màu đen bao trùm cả trời đất, nàng ngã xuống đó vì vô lực.
– Lại đỡ à… Vậy ta còn rất nhiều này các ngươi dậy mà đỡ tiếp.
Vừa nói Nhậm Đạt Cầu vừa hung ác vung tay, thêm một nắm phi tiêu phóng thẳng về phía Mị Nhi về phía Mị Nhi.
Khoảnh khắc đó Đoạn Thanh cắn răng định tiến lên đỡ lấy nàng chợt nghe bên tay âm thanh gấp gáp của Đoạn Trường Hồng.
– Dừng lại…
Bụp… bụp… bụp
Âm thanh phi tiễn va chạm vào thứ gì đó rồi lại bật ngược trở ra, rơi xuống đất, chỉ thấy một tấm thuẫn hình thoi với đồ án hoa
văn phức tạp chắn phía trước Mị Nhi,
Cùng lúc đó một bàn tay to thô gáp đỡ lấy bờ vai nhỏ nhắn cùng một tay ôm qua vòng eo của Mị Nhi đỡ lấy nàng.
Ánh mắt Mị Nhi đã rất mơ hồ nàng thấy một gương mặt có phần xa lạ lại quen thuộc trước mắt mình, nàng vô thức đưa tay
ngọc thon dày lên chạm vào gương mặt đó nhưng đưa lên được một nữa thì nàng vô lực rơi tay xuống miệng chỉ nói được thì
thào hai chử.
– Võ Thừa…
Nàng ngất đi.
Võ Thừa gương mặt nhìn nàng hiện ra vẻ vô cùng áy náy,dẫu sau đội ngũ của hắn cũng là đồng bạn với nàng tiến vào đây tác
chiến. Thời gian hắn nhận truyền thừa của Đỗ Khải bao lâu hắn cũng không biết nhưng khi hắn tỉnh dậy nhanh chóng chạy ra
thì tất cả đã thành ra thế này. Hắn thủ thỉ bên tay Mị Nhi.