– Cuối cùng cũng lên tới. thật là làm khổ chết người ta mà.
Hải Sa hét lớn nàng vui cười tung tăng hồn nhiên vốn là tâm tình thiếu nữ mới lớn a, thấy cái gì đẹp liền thích thôi, mà cảnh tượng bình nguyên hùng vĩ đầy hoa cỏ xanh rờn thế này thật nàng muốn
hung hăng cầm cái maxpro ra mà làm vài tấm ảnh.
Tất cả mọi người khóe miệng co giật không nói được gì. sau lưng mọi người ai ai áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi, hai chân đã có phần run rẩy biểu hiện của căng cơ quá độ.
Một tên thanh niên té ngửa ra hét lớn với cô nàng bên cạnh.
– Nhanh giả làm mèo a… úi dồi ôi… chân ta…
cô nàng này lặp tức ngồi xuống giả tiếng mèo kêu… meo meo… meo meo… hồi lâu sau sắc mặt tên này càng tái nhợt.
Ây… tình nàng ý thiếp bực này kể ra sinh tử vừa trải qua cũng không tệ .
-Vậy mà không hiệu quả, chẳng phải chuột sợ mèo sao chứ?
– Sợ con mẹ ngươi, còn tấu hài ở đây nửa lão tử đấm chết cụ ngươi bây giờ, cút sang một bên cho lão tử.
Mạc Thế Hải không quên cảnh ngôn tình trước mặt, hung hăng cho tên nam tử một cước khiến người này lăng lộn mấy vòng, sau đó hắn mỉm cười rời bước đi qua.
Mọi người thấy cảnh này cũng phì cười.
– Ây nha nha tên nam tử này thật có ý tứ à…
Hải Sa cười híp mắt lên tiếng, mọi người cảm giác khoang khoái trong lòng cũng không biết bởi vì đâu, nhìn một mảnh bình nguyên hoa thơm cỏ biếc trước mặt, tâm tình mọi người đều có phần phấn
chấn hẳn lên, dĩ nhiên một phần là họ còn nhớ dự định ban đầu của chuyến đi này là gì.
Tài nguyên tu luyện, đúng vậy họ vì những thứ mơ hồ trên hòn đảo này mà rất nhiều người đã bỏ mạng ngoài kia, có kẻ thành thi quỷ khác máu, kẻ thì thi cốt vô tồn.cũng vì hai chữ Tài Nguyên này thôi.
Võ Thừa quét mắt một vòng thần thức ầm ầm tảng ra tứ phía hồi lâu sau hắn không cảm nhận được nguy hiểm gì. bản thân mặt dù vừa trải qua đại chiến tu vi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng sự
xuất hiện của lão giả lắm mồm kia cũng làm cho hắn chưa sử dụng đến con bài cuối cùng vậy nên bản thân lúc này khí lực vẫn còn khá tốt, sau hồi lâu hắn mới lên tiếng.
– Đi thôi tất cả tạm thời đừng nên tách ra quá xa nếu muốn thám hiểm hãy cùng nhau lập thành tổ đội ít nhất 10 người để đảm bảo an toàn.
– Võ Đại Hiệp nói đúng mặt dù hiểm họa của Dạ Xoa đã qua nhưng chúng ta không biết ở đây là nơi như thế nào hiểm độc, các ngươi ngàn vạn lần đừng nên thấy thứ gì đó quý giá liền xong lên không
cần tính mạng mà phải suy xét cho kỹ trước khi hành động, lão phu không hy vọng thấy một ai trong các ngươi khi đến được đây rồi mà lại vì lòng tham nhất thời mà mất mạng.
Phùng Lão vuốt chòm râu dõng dạc nói, tất cả những người ở đây đều gật đầu đồng ý. Dẫu sao nhìn bộ dạng già nua của lão những người trẻ tuổi ở đây cũng là phần nhiều kính nể, bằng vào việc lúc
trước lão dùng linh lực bản thân bảo vệ toàn bộ con thuyền trước móng vuốt của Dạ Xoa bên ngoài biển cũng đã khiến mỏi người dân lên lòng kính nể từ trong tận đáy lòng rồi.
– Phùng Lão yên tâm chúng ta tự biết chừng mực.
Cứ thế đoàn hơn 50 người bắt đầu những bước chân đầu tiên của họ trên miền đất hứa. rất nhanh đã có người nhìn thấy một vài loại dược tài hiếm gặp quý giá, nhưng tất cả cũng không vọng động
đều làm theo lời của Phùng Lão nói lặp tức ở gần những loại dược tài kia đều có một số loại hoặc độc trùng hoặc thú dữ, thế nhưng bọn này tu vi khá thấp rất nhanh bị đám người vây giết sau đó là
dược tài tới tay, nhiều lần như vậy mọi người bừng bừng phấn chấn.
thế nhưng đều này lại khiến Phùng Lão khó hiểu nhíu mày.
– Phùng Lão có chuyện gì sao?
Võ Thừa thấy chuyện không đúng mở miệng dò hỏi.
Phùng Lão gương mặt ngưng trọng gật đầu đáp.
– Um… ngươi có thấy có đều cổ quái sao? những loại độc trùng cùng hung thú đó…
Nhan Phong Ngữ đám người cũng một bộ mặt ngưng trọng suy tư hồi lâu sau Phùng Lão liếc nhìn thấy gương mặt đang đợi câu trả lời của lão ở phía đối diện thì lão chỉ biết cười khổ.
– Linh Hoàng a Linh Hoàng tại sao lại không nhìn ra được manh mối gì hết vậy.
Trong lòng lão thầm than một câu, nhưng lão nào đâu biết người đối diện với lão đến ngay cả cái rắm còn không biết, chân ướt chân ráo vừa đặt chân đến vùng Vạn Linh Đảo này a. mấy cái kia loại độc
trùng trong mắt hắn chỉ là hình thù có chút quái dị cùng bản lĩnh có chút vượt cấp một chút, nhưng cũng là một chút thôi chứ cũng không có gì đáng ngại.
– Võ Đại Hiệp… nếu ta nhớ không lầm những loại kia được ghi chép lại từ sách cổ trong Tàng Kinh Các ở Nam Viện chúng ta. chúng là những loại chắc chắn đã tuyệt chủng theo dòng thời gian nhưng
hôm nay chúng lại xuất hiện nơi này vã lại số lượng không hề ích.
Võ Thừa trầm ngâm. những loài đã tuyệt chủng có nghĩa nguồn gốc xuất phát rất xa xưa rồi, có thể từ thời viễn cổ để lại, nghe Tinh Gia nói khi ấy thiên địa vô cùng dung hòa vạn vật sinh sôi, tùy ý phát
triển, có nhiều loài đã tiến hóa theo dòng thời gian mà thích nghi cùng thiên địa mới cũng có loài tuyệt duyệt vì không thể tiến hóa thích nghi được. đó là quy luật đào thải tự nhiên tự cổ chí kim không ai
thay đổi được. nhưng ở đây lại còn những giống loài bị tuyệt duyệt từ thời xa xưa ấy thì sao?
Phải biết rằng thời viễn cổ, tuy thiên nhiên ưu ái nhưng mỏi giống loài với nhau đều có tính cạnh tranh kịch liệt, từ đó đã sản sinh ra rất nhiều loài vô cùng cường đại, thế nhưng những loại đó cũng
không chịu nổi bởi quy luật đào thải của thiên nhiên, hoặc vì một cớ gì đó, cùng với dòng thời gian cũng theo đó mà tuyệt duyệt, nhưng ở đây, trên hòn đảo này, nếu những loài đó còn sinh sống thì đến
rốt cuộc sẽ như thế nào chứ?
Nghĩ đến đây bản thân Võ Thừa hắn cảm thấy có chút khó giải quyết a, Cái này chẳng may va chạm vào một loại cường đại chẳng hạn như Tà Hắc Ngạc Tuệ cũng không chừng.
-Ý ngươi là các ngươi đang nghĩ sẽ còn những loại hung thú cường đại thời cổ đại xuất hiện ở đây sao?
bốn người nhẹ gật đầu, xem ra người này cũng không ngốc.
– Đã đến đây rồi các ngươi cũng còn con đường nào khác sao? hoặc các ngươi tìm được thứ tốt nâng cao thực lực bản thân, đột phá bình cảnh phá không mà đi, hoặc các ngươi cứ ở lì một chỗ ở
đây đợi đến khi vài trăm năm trôi qua có lẽ một vài hậu bối của các ngươi sẽ đi đến và các ngươi khi đó sẽ chúc di nguyện cuối đời với họ, các ngươi cứ việc lựa chọn.
Võ Thừa chắp tay sau lưng dáng người thẳng tắp như trường thương, gương mặt không hiện lên nét vui buồn nhìn thẳng vào bốn người Phùng Lão cùng Nhan Phong Ngữ, Lỗ Phàm, Mạc Thế Hải. bốn
người này toàn thân chấn động một cái, chợt hoảng hốt nhận ra bản thân đột nhiên lại lâm vào một loại trạng thái giống như sợ.
Là sợ hãi sao? đã đến bước này lại còn sợ bóng sợ gió cái gì chứ, nếu không có lời nói ngay lúc này của người đối diện có lẽ cả cuộc đời của bọn họ sẽ phải sống trong cái tâm ma e dè thế này, từ
đó mà tu vi một bước cũng khó có thể tiến lên được.