Tư Mã Cố Bằng khi chân chính đối diện với Võ Thừa hắn mới cảm nhận được sự cường đại không đến từ tu vi mà là Thân Thể. Thế nhưng hắn rất nhanh trở nên trầm ổn đôi mắt cũng hiện lên một sự
sắc bén, chiến giáp màu bạc trên người lấp lánh dị thường hắn bước ra đứng trước 20 người đối diện với Võ Thừa nói.
– Cường giả của Huyền Linh ngươi hải xưng tên đi.
Đáp lại Tư Mã cố bằng là một đôi mắt vô tình cùng hai chữ.
– Võ Thừa…
– Võ Thừa. Ngươi là người của thế lực nào ở Huyền Linh? Là Võ Vương Chi Địa sao?
Võ Thừa nhíu mày. Võ Vương Chi Địa một địa phương hoàn toàn không có trong hiểu biết của hắn. Thấy biểu hiện của Võ Thừa vẫn thờ ơ lạnh lùng không trả lời mình, Tư Mã Cố Bằng hừ lạnh.
– Hừ… Võ Vương Chi Địa thì sao chứ ? hôm nay nếu cản đường chúng ta ngươi phải chết không thể nghi ngờ.
Võ Thừa lắc đầu nói.
– Không phải ta cản đường các ngươi…
Khí thế hắn bắt đầu kéo lên cùng với lôi vân càng lúc càng dày đặc trên bầu trời kéo đến.
– Mà là các ngươi… cản con đường mà ta muốn bước tới.
Ầm…
Một tia sét đầu tiên đánh xuống đánh thẳng lên một chuyến thuyền cấp Địa Trạch khiến cho nó vỡ nát thành trăm nghìn mảnh nhỏ, cùng với những người trên thuyền trừ một vài người tu vi cao nhanh
chóng thoát thân còn lại đều bị đánh thành cặn bã.
– Xong lên phá trận pháp kia.
Tư Mã Cố Bằng hạ lệnh người của hắn bắt đầu tấn công vào trận pháp Tinh Gia bố trí. Riêng hắn hư không mở một trảo rút ra một thanh trường thương long lanh ánh bạc chỉ về phía Võ Thừa hét lớn một tiếng rồi xong thẳng về phía Võ Thừa. Trên đầu hắn xuất hiện một miếng ngọc giản mang theo khí tức cổ xưa tảng ra từng đợt sóng rợn nhu hòa phủ xuống toàn thân hắn, thỉnh thoảng có tia sét
đánh xuống giống như bị ngọc giản kia hoàng toàn hấp thụ không ảnh hưởng hắn chút nào.
– Thì ra là Dung Lôi Ngọc, trả trách lại mạnh mồm như vậy.
Tinh Gia xa xa đứng chắp tay sau lưng nói.
– Dung Lôi Ngọc, là do Lôi Độc Phong chúa sau khi lột sát hình thành, có thể hấp thụ bất kì loại lôi điện nào, hắn đã lấy món pháp bảo đó từ tay chúng ta.
Độc Thiên Lão Quỷ nắm chặt tay, nhìn món pháp bảo lơ lửng trên đầu Tư Mã Cố Bằng nói.
– Hủm…
Tinh Gia ngẩn ra một cái sau đó đưa ánh mắt có phần quái dị nhìn Độc Thiên Lão Quỹ khiến mặt mo của lão xém tí không kìm được mà đỏ ửng lên.
– Cái này Tinh Gia a. Lúc trước vụ ngài bị Ong đốt là hiểu lầm mà thôi. Tổ tiên chúng ta có huyết mạch đặc thù, cho nên có thể nuôi những loài dị chủng đặc biệt như Lôi Độc Phong kia.
Tinh Gia trán cũng sấp nổi gân xanh, hắn nhớ đến hoàng cảnh bản thân bị Ong đốt cho khổ không thể tả hận không thể một tát đập vào mặt lão già trước mặt.
– Hừm hừm hừm… bụp bụp bụp…
Con khỉ đang đứng bên cạnh nghe hiểu tiếng lão quỷ nó không ngừng dậm chân la hú đập tay vào ngực bộ dạng rất là bị oan ức. Lão Quỷ nhìn con khỉ cùng Tinh Gia thì xoa xoa tay chỉ biết gượng cười
cho qua chuyện.
– Đánh rồi…
Đột nhiên Hồ Nguyệt Nương lên tiếng chỉ thấy phía xa xa hai đạo lưu tinh va vào nhau, tiếng va đập của binh khí cùng tia lửa bắn ra như pháo sáng giữa màn đêm.
Một người hai tay cầm Rìu Khiên, cơ thể màu đồng đôi mắt tử vi màu ngọc bích, một người khoác trên người một thân chiến giáp màu bạc trường thương dài 2m cũng màu bạc, uy phong lẫm liệt.
Phía trên không trung là lôi vân bảy màu không ngừng lưu động liên tục đánh ra các loại tia sét màu sắc khác nhau khiến cho cả một vùng thiên địa như ở một giới vực hoàn toàn xa lạ.
Chiến đấu trong hoàng cảnh như thế này thì cũng chỉ có những cường giả thuộc hàng quái vật mà thôi.
– Đinh Đinh Đinh… Oành…
Một tia sét mạnh bạo bổ thẳng vào cơ thể Võ Thừa khiến cho hắn nhe răng nhếch miệng lảo đảo lùi về sau cùng lúc đó công kích mạnh bạo sắc bén như vũ bão của Tư Mã Cố Bằng đánh tới.
Xoẹt Xoẹt…
Võ Thừa liên tục bị vài vết chém lên tay và ngực tuy không sâu như bắt đầu đã có dấu hiệu rỉ máu trên y phục có phần rách nát của hắn.
Rỏ ràng hắn đang ở thế hạ phong.
– Ha ha ha… luyện thể thì sao? Thiên Phiêu Thương của ta có thể xuyên qua kim thiết cứng rắn nhất trên đại lục này, cơ thể ngươi dù sao cũng chỉ là cơ thể của một con người mà thôi.
Tư Mã Cố Bằng cười lớn, lại tiếp tục tung chiêu liên hoàng đánh tới thế không thể đỡ.
Bong… Ầm…
Võ Thừa bị một thương quét ngan mặt dù đã dùng khiên của Đỗ Khải đón đỡ nhưng chung quy vẫn bị đánh khảm sâu vào một ngọn núi đất đá đổ sụp, sau đó là hơn 10 tia lôi điện giáng xuống.
Ầm ầm ầm…
Khói bụi mù mịt,
– Muốn gọi lôi phạt ra để cản bước chân của ta sao? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi. Kết thúc ở đây thôi. Liệp Sát Phá Thương.
Vút…
Chiến thương màu bạc như hóa thành một con giao long từ tay Tư Mã Cố Bằng hắn ném mạnh một cái chiến thương lâu đi mang theo linh lực cuộn trào hình thành một đầu giao long há lớn cặp hàm
đầy răng nhọn, tốc độ xé nát cả không gian, ẩn ẩn có thể nghe thấy một đầu giao long rầm gú…
Ầm…
– Kết thúc rồi… hủm…
Đột nhiên đôi đồng tử Tư Mã Cố Bằng co rụt lại, một cảm giác nguy cơ chưa từng có vụt qua thần thức của hắn.
Xoẹt…
Một đạo hồng quang từ trong vách đá xông ra tốc độ còn nhanh hơn cả giao long do chiến thương phóng đến, Tư Mã Cố Bằng thấy rõ đó là một con Xích Huyết Kỳ Lân thực sự, không hư ảo như giao
long của hắn, tuy chỉ nhỏ giống như còn ở thời ấu kì nhưng nó chỉ há cái miệng to như chậu máu đớp một cái giao long kia giường như phát ra tiếng rào gú thê lương,
Rắc một tiếng con giao long tan tành thành từng mảnh nhỏ, cây trường thương màu bạc lúc trước thế không thể đở linh tính hùng mạnh bây giờ lại bị một con kỳ lân nhỏ bằng một con chó bình
thường gặm ngan thân, con kỳ lân gầm gừ lắc lắc cây trường thương trên miệng giống như đang gặm một khúc sương ngon lành.
Hực…
Âm thanh buồn bực từ trong cổ họng Tư Mã Cố Bằng vang lên hắn đưa tay lên ôm ngực lảo đảo một cái khóe miệng tràng máu tươi. Hiển nhiên vừa rồi sự câu thông giữa hắn và thanh thương sinh
sinh bị chặt đứt khiến hắn bị phản phệ.
Giơ tay lên lau vết máu nơi khóe miệng hắn thốt lên hai từ.
– Hồn Binh…