Bụp một tiếng nắp cái đỉnh kia văng ra một mùi hương thơm nhè nhẹ tràng ra ngoài. Mùi hương này khiến những ai hít phải
đều cảm thấy linh lực trong cơ thể như lại ngưng đọng nhiều hơn một ít.
-Tụ Linh Đan. Đan dược nhị phẩm. Ta thành công rồi…
Nàng mở cái đỉnh đổ ra bốn viên đan dược màu trắng đục tuy chưa phải cực phẩm nhưng cũng là nhị phẩm đan. Tinh gia gật
gù định vuốt đầu cô bé này khích lệ. Không ngờ nàng cầm đan dược chạy thẳng đến chỗ võ thừa đang luyện tập.
Võ thừa vừa phát hiện chợt sắc mặt kịch biến, hắn vừa hô lớn .
– Tiểu mẫn khoang… đã.
Hạ mẫn không biết võ thừa khi luyện tập thân thể hắn sẽ mở vực giới tán, một không gian vài mét đủ hắn tập luyện lúc này hạ
mẫn vì kích động chạy vào vùng không gian đó, nhất thời nàng chỉ thấy trời đất tối sầm lại.
Vài ngày vừa qua nàng chăm chú luyện dược, linh lực đã hao tổn không còn mấy cùng việc thân thể nàng yếu đuối nhất thời
tiến vào vực giới tán làm sao mà chịu được.
Tinh gia thấy vậy cũng ngẩn người, hắn nhất thời cũng không phản ứng kịp. Võ thừa hay cánh tay to lớn đỡ lấy nàng gương
mặt hắn vô cùng khó coi ánh mắt tội lỗi nhìn tinh gia. Tinh gia đi đến đặt tay lên trán nàng rồi mở miệng.
– Yên tâm đi nàng không sao. Haizzz luyện được đan dược nhị phẩm cũng không nhìn lấy tinh gia ta một cái lại chạy thẳng
đến chỗ ngươi. Hết cách rồi con gái càng lớn càng khó bảo a.
Tinh gia một bộ dạng trưởng bối nhìn dạy con trẻ không ngừng thở dài cảm khái.
Võ thừa nghe tinh gia nói Hạ Mẫn không sao hắn thở phào một tiếng. Hắn trong lòng thầm nghĩ lần sau có tu luyện nên tìm
chỗ nào xa xa một tí a.
– Ngươi ngây người làm gì bế nàng vào trong lều cho nàng nghĩ ngơi vài giờ là tĩnh.
Nói xong tinh gia nhìn võ thừa hắn nhớ lại lúc trước võ thừa nói hắn có cảm giác sắp đột phá tầng đầu của công pháp Tu La
Thể. Lúc này tinh gia để ý kỷ mới phát hiện trên lớp da võ thừa dường như có một tia màu đỏ sẫm dưới lớp da hắn trong lòng
thầm nhủ
– Công pháp này thật bá đạo. Huyết sắc bì đại biểu cho da thịt cứng gắn như bên trong lõi của một cây đại thụ. Cộng thêm
thân thể đã dung hợp Tinh Linh Tâm. Thân thể này rồi cái gì chém đứt?
Tinh gia lắc đầu cười cười nhìn võ thừa đầy thâm ý. Hắn nghĩ về lão già kia. Không biết lão kia có tưởng tượng được hay
không người lão chọn lại đạt đến trình độ gì khi kết hợp với công pháp này.
Võ thừa mang tiểu mẫn vào trong lều rồi để nàng nằm trên một cái giường tạm bằng đá. Sau đó hắn định đi ra ngoài nhưng
khi hắn nhìn nắm tay nhỏ bé của hạ mẫn đang nắm chặt vài viên đan dược chợt trong lòng lại dâng lên một mối cảm xúc khó
hiểu.
Hắn vô thức sờ lên vị trí trái tim mình không ai biết nhưng hắn rất rõ. Ở đó có một vết sẹo khá lớn nhưng nếu để ý kỷ hơn sẽ
thấy phút chốc lại có một tia sáng rất nhiều màu thỉnh thoảng lại duy chuyển. Võ thừa lần đầu thấy như vậy hắn cũng kinh nghi
về thân thể của mình vì hắn hoàn toàn không nghe được tiếng tim đập.
Nhưng sinh cơ từ vị trí này truyền ra làm bản thân hắn có cảm giác như mình sẽ mãi mãi không già đi không chết được. Hắn
có lần cũng dò hỏi tinh gia nhưng chỉ thấy tinh gia ậm ừ rồi lảng tránh vấn đề này. Hắn là người ít nói nên thấy tinh gia như vậy
cũng thôi. Theo thời gian hắn lại cảm giác có thứ tình cảm khó tả phát ra từ vị trí này cộng thêm tu vi đề thăng hắn lại càng
cảm nhận rõ cảm giác khó tả kia. Cứ như hắn đã từng có rất hạnh phúc, rất ngọt ngào. Rất ấm áp.
Cái cảm giác đó khi nhìn nắm tay có phần hơi nhỏ của thiếu nữ trước mặt cùng với bộ dạng có phần yếu nhược của nàng.
Hắn biết vài tháng qua nàng luôn cố gắng luyện dược chỉ để cho hắn ăn vào. Mặc dù nàng nói cho hắn thử thuốc nhưng hắn
biết nàng vì hắn mà làm. Tất cả làm vị trí nơi trái tim hắn giống như nhè nhẹ lại phát ra nhịp đập. Hắn thì thằm.
– Là gì đây? Ta đã bỏ quên thứ gì? Ta đã mất đi cái gì? Sao lại có cảm giác trái tim như trống rỗng. Chẳng lẽ người con gái này
có thể lắp vào một phần nào đó chăng?
Võ thừa đang trầm ngâm suy tư thì bên ngoài có tiếng bước chân.
Hạ Chính đi vào thấy Hạ mẫn nằm ngất trên giường còn võ thừa giống như lâm vào trạng thái gì đó hắn gương mặt có chút cổ
quái nhưng rồi cũng ho khan một tiếng.
Võ thừa từ trong suy nghĩ bị kéo về thực tại. Hắn quay lại gật đầu với Hạ Chính .
– Hạ trưởng lão có chuyện gì sao?
Như nhớ ra điều gì hắn nhìn hạ mẫn đang nằm đó hắn vội vàng bước chân ra ngoài Hạ Chính cũng hiểu ý đi theo.
– Võ Thừa tiểu hữu người chúng ta truyền tin đến vừa thám thính qua biết được ở dãy núi phía Đông bắc cách chúng ta hơn
15km có một sơn cốc. Ở đó có lẻ có vật quý xuất hiện.
– Sao ngươi khẳng định như vậy?
Tinh gia lúc này cũng đi tới Hạ chính gật đầu với tinh gia rồi nói tiếp.
– Có khoảng tám đội ngủ của các gia tộc đang ở đó có lẽ chờ đợi thứ gì đó xuất hiện.
Võ thừa cùng Triệu chấn nhìn tinh gia bất tri bất giác đội ngủ này toàn nghe lời tinh gia. Đều này ai cũng không có ý kiến.
– Vậy thì chúng ta đi góp vui thôi. Cũng không cần dẫn theo nhiều người. ba chúng ta cùng hai người nữa là được. Hai người
còn lại Hạ chính trưởng lão chọn đi.
– Nhưng tinh gia a. Hạ mẫn nàng…
Võ thừa có chút bâng khuâng mở miệng.
– Nàng trên cơ bản cũng không có vấn đề gì. Phái vài người chú ý đến nàng, hơn nữa chúng ta đi nhanh về nhanh không kéo
dài thời gian.
Tinh gia ánh mắt lấp lóe. Theo lời Hạ Chính những gia tộc kia đợi có lẽ là một kết giới yếu đi rồi tiến vào. Nhưng tinh gia hắn
thì không cần phiền phức đến vậy. Hắn dám khẳng định trên Uyên Linh Đại Lục này không có kết giới nào có thể cầm chân
được hắn.
– Được rồi thu xếp đi. 30 phút nữa chúng ta lên đường.
Sau nửa giờ.
Nhóm có năm người duy chuyển ra khỏi dãy núi, tốc độ năm người khá nhanh về hướng đông bắc trong không gian rộng lớn
này. Qua khoảng hai giờ họ đã gần tới địa phương trong ngọc giản truyền tin nói tới.
Khi còn cách khoảng một km nữa là đến thì Tinh Gia ra hiệu mọi người dừng lại điều động khí tức đạt đến đỉnh phong sau đó
năm người chậm rãi tiến về phía trước.