Mục lục
Tu La giới chí tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Vậy bây giờ ta không được dùng vực giới tán để tập luyện sao?


Tinh Gia trầm ngân, tên ngốc này thân có Tinh Linh Tâm không ngừng bổ sung Linh Lực thiên địa, muốn đột phá Linh Lực


được hắn áp súc lớn hơn tu sĩ bình thường rất rất nhiều lần, đã vậy còn bị hao tổn do hắn tu luyện công pháp đặc thù Tán Linh


lực.


– Đúng vậy, tạm thời ngươi không nên lạm dụng vực giới tán để tu luyện nửa, đan dược ta đưa cho ngươi có lẽ cũng chưa đủ


chờ ta vài ngày.


Nói xong Tinh Gia chuẩn bị bước đi thì lại dừng lại, gương mặt hắn có chút ửng đỏ xoa xoa đôi tay nói.


– Đầu đất có thể hay không cho ta mượn Thất Ấn Ngọc ích hôm.


Võ Thừa lại ngẩn ra một cái nhưng rất nhanh hắn vung tay Thất ấn ngọc lập tức bay đến người Tinh Gia, không chút chần chờ


Tinh Gia cầm Ấn Ngọc nhanh chân bước ra ngoài trang viên, vừa đi ra tới cửa thì mắt thấy Trường Ngạo đã đi đến, bắt gặp


Tinh Gia đang vội vàng hắn chỉ kịp chào hỏi một tiếng rồi bóng lưng Tinh Gia đã đi xa xa.


Trường Ngạo lắc đầu cười cười.


– Trong bộ dạng này là đi tìm tộc trưởng Diệp gia rồi.


Bước vào trang viên Trường Ngạo cười cười đi đến.


– Đại ca ba ngày nữa chúng ta sẽ đi đến Tông môn để rèn luyện, huynh có đi cùng không?


Trường Ngạo nhìn Võ Thừa gương mặt cương nghị bất khuất, Võ Thừa mỉm cười vỗ vai Trường Ngạo một cái.


– Có lẽ ta không cùng đi với đệ được.


Trường Ngạo đôi mắt thoáng hiện lên nỗi mất mát thế nhưng rất nhanh được thay thế bằng sự quyết tâm.


Từ sự việc lúc trước xảy ra ở chiến đài hắn đã phần nào hiểu rõ sự nhỏ yếu của bản thân khi đối diện với địch nhân của Võ


Thừa, hắn cũng mơ hồ hiểu được sắp tới đây Võ Thừa sẽ phải đối diện với nguy cơ rất lớn, có thể là phải đối diện với sinh tử,


cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.


Nhìn Võ Thừa thật kỷ, hít một hơi thật sâu hắn mở miệng.


– Đại ca ta sẽ trở nên mạnh mẽ để rồi vào một ngày kia cùng huynh đứng ở một chiến tuyến thống khoái đánh nhau.


Võ Thừa nghe Trường Ngạo nói thì ngửa cổ lên ha hả cười lớn một tiếng rồi hung hăng vỗ vai Trường Ngạo nói.


– Tất nhiên ngày đó sẽ đến, ta rất chờ mong.


Hai thanh niên nhìn nhau một cái rồi cùng cười ha hả.


– Đi, vào trong ta cùng đệ hôm nay uống rượu.


Trường Ngạo gật mạnh đầu, hai người vừa xoay người định đi vào trong đình viện chợt bên ngoài cửa lại có giọng vang lên.


– Đại ca, ta cũng muốn uốn.


Võ Thừa nhìn ra cửa chỉ thấy Mị Nhi không biết từ lúc nào đến, nàng vậng một bộ y phục màu đỏ như thường lệ có thể thấy


một thân hình vô cùng hợp lý đứng đó với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.


Trường Ngạo nhìn Võ Thừa đầy thâm ý một cái rồi cũng nói.


– Mị Nhi cô nương cũng muốn uốn thì chúng ta cũng không cự tuyệt làm gì đại ca a.


Hắn nhướn nhướn với Võ Thừa, võ Thừa cười khổ một cái cũng nói.


– Rượu nặng lắm ta không ép a.


Hai canh giờ sau.


Trên bàn đá trong đình viện, Trường Ngạo từ lúc nào đã nằm gục xuống bàn, Võ Thừa đôi mắt cũng mơ hồ còn Mị Nhi nàng


lúc này gương mặt ửng đỏ vì men rượu cộng với bộ váy của nàng thoạt nhìn như một đóa hoa hồng đang rộ sắc. Liếc nhìn


Trường Ngạo nàng khẻ mỉm cười nói.


– Xem ra muội phải về rồi, hôm nay thật vui vẻ không biết đến khi nào mới có thể được cùng một chỗ như thế này với huynh


nửa.


Đôi mắt Mị Nhi trở nên mê ly giống như ẩn chứa 3000 viên pha lê trong suốt.


Võ Thừa cười cười cầm một chén rót đầy lên ngửa cổ uống sạch.


– Rượu này nặng thật. Ta uốn có vài chén mà ngồi nói nhảm với các ngươi rồi, đến a muốn thêm một chén nào…


Mị Nhi thoáng sửng sốt nhìn Võ Thừa thật sâu một cái rồi gương mặt mỉm cười, xem ra câu hỏi của nàng sẽ không có câu trả


lời.


Mị Nhi cầm chén rượu bằng hai tay nàng cũng uống một hơi cạn sạch, đặt chén rượu xuống nàng đứng dậy chắp tay với Võ


Thừa lên tiếng.


– Đại ca ta xin phép cáo từ. Ta được Lục Chấn Hà trưởng lão chọn đi đến Chấn Hà Tông tu luyện, có cơ hội huynh hãy đến đó


một chuyến.


Nói xong nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật một cái chuông bạc nhỏ bằng ngón tay đặt trên bàn.


– Thứ này tặng huynh.


Không nói gì thêm nửa nàng xoay người bước ra ngoài đình viện, nhìn theo bóng lưng của nàng mang theo một chút hiu


quạnh cùng cô đơn, Võ Thừa thở dài lắc đầu. Hắn làm sao say đến nổi lời nói cùng tâm trạng của Mị Nhi cũng không hiểu, chỉ


là…


Hắn vô thức đưa tay lên vị trí trái tim mình, hắn mơ hồ tìm đến cảm giác ấm áp, trong vô thức hắn như thấy bản thân đã từng


có một bóng hình bao phủ hết thảy tất cả trái tim, thế nhưng rồi dường như bóng hình ấy không còn tại thế hay đã rời đi đến


một nơi xa xôi vô định nào đó cùng với sự bi thương không thể nào diễn tả, hắn cũng không còn được nghe trái tim hắn đập


nữa, giống như nó đã chết đi từ rất lâu rồi…


Buôn chén rượu xuống hắn cầm lấy nửa vò rượu còn lại ngửa cổ uống sạch, ánh mắt có chút mơ hồ dìu Trường Ngạo về đình


viện của hắn, Hạ Khuê gương mặt hòa ái đi ra đỡ lấy nam tử của nàng. Võ Thừa cũng không nói gì nhiều, chào hỏi vài câu rồi


cũng trở về đình viện của hắn.


.


Ba ngày thời gian trong giới tu luyện chỉ là cái chớp mắt.


Trường Ngạo cùng đám người Hạ Bằng cùng Hạ Chính đứng trước đại sảnh phủ thành chủ thành Ngan Bạc đợi sứ giả đến


đón về tông môn.


Lúc này 12 người được Tông môn trung cấp thu nhận đều có mặt ở đây, Võ Thừa cùng Tinh Gia cũng đến để tiễn đưa mọi


người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK