thể trêu vào. Nếu dốc toàn lực hoàn toàn có thể đánh vỡ một mảnh không gian khiến nó rơi vào loạn lưu vĩnh cửu.
– Đúng vậy. Chiếc lá kia ta biếu ngài là món đồ mà lão tổ tông kia của chúng ta giành được ở ngoài tinh không. Bằng vào thiên phú thần thông đặc biệt của tộc ta. Lão tổ đã tạo nên một căng cơ vô cùng
vững chắc truyền cho hậu nhân chúng ta sau này, nhưng đến thời của ta thì…
Nói đến đây Độc Thiên Lão Quỹ thở dài, gương mặt như già thêm không ích.
Tinh Gia gật đầu cũng không lấy làm lạ. Bởi vì nếu chiếc lá này vào thời kỳ chưa khô cạn lực lượng tùy tiện rơi xuống một tinh cầu nhiều khả năng tinh cầu đó vỡ nát thành bụi bậm, đều này không ai
rõ ràng hơn Tinh Gia.
– Nhưng rồi thời đại huy hoàng kia cũng qua đi khi thời đại hắc ám đến. Vị tổ tông kia của chúng ta cùng với nhiều cường giả cùng cấp thời đó phải đương đầu với một loại nguy cơ chưa từng có. Trận
chiến ấy kéo dài hơn 100 năm rất nhiều người đã vẩn lạc, ngay cả vị tổ tông tu vi Tinh Hà Cảnh cũng không qua khỏi trận chiến ấy.
Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương trầm mặt. Khoảnh khắc Độc Thiên Lão Quỹ nhắc đến thời đại hắc ám, Hồ Nguyệt Nương dường như thân thể rung nhẹ một cái, nàng cũng có nghe vài cường giả nói
đến giai đoạn này, rất nhiều người đã phải nằm xuống làm vấy lên một trang sử đen tối chưa từng có ở các Giới Vực.
– Tinh Gia…
Võ thừa mở miệng định tiếp tục hỏi tinh gia thời đại hắc ám vì cái gì lại mang đến sự đáng sợ như vậy thì Tinh Gia đã phất tay ngăn lại. Võ Thừa hiểu ý cũng không nói gì thêm.
Đoàn người bốn người rất nhanh đã bước vào khu vực có cây cối phía trước có nhiều căn nhà đơn sơ tạm bợ có căn dường như vừa được tu sửa không lâu. Võ Thừa tính sơ qua ở đây dân số không
nhiều trên dưới nghìn người mà thôi.
Bóng dáng độc thiên lão quỹ cùng đám người Tinh Gia xuất hiện ở đây lặp tức mang đến sự chú ý. Vài người lặp tức cuối người vái về phía Độc Thiên Lão Quỹ hiển nhiên nhận ra hắn. Vài đứa trẻ
thoạt nhìn có chút gầy yếu nhưng gương mặt lại rất hoạt bát đáng yêu nhau nhau chạy đến bên cạnh Độc Thiên Lão Quỹ ỉ ôi gọi nhỏ.
– Thái lão, Thái Lão, còn có một đứa nhỏ khoảng chừng 4.5 tuổi chạy nhanh đến ôm lấy ống quần Độc thiên Lão Quỹ nũng nịu gọi là Thái gia gia. Đôi mắt linh động liếc nhìn ba người Tinh Gia ở phía
sau, trông có vẻ hơi sợ.
Gương mặt độc thiên lão quỹ hiện lên nét cưng chiều hòa ái xoa đầu từng đứa hài tử.
Hồ Nguyệt Nương chân mày nhíu lại bởi vì có một đứa nhỏ đứng dưới chân nàng giọng nói non choẹt.
– Thần tiên tỷ, có thể giúp ta tìm mẫu thân không?
Hồ Nguyệt Nương nhìn Độc Thiên lão Quỹ một cái chỉ thấy ánh mắt lão đượm buồn xoa đầu đứa bé kia nói.
– Tỷ Tỷ kia còn bận rất nhiều việc các ngươi cùng nhau đi chơi đi.
Đứa bé nhu thuận gật đầu mang theo một nỗi mất mát cùng những đứa bé còn lại tung tăng rời đi, những đứa nhỏ rất vô tư hồn nhiên.
– Lão Quỷ mẹ của đứa bé kia…
Hồ Nguyệt Nương lên tiếng, chỉ thấy Độc Thiên Lão Quỹ lắc đầu.
– Nàng cùng rất nhiều những nữ tử ở đây đều đã bị Vạn Độc Tông đem đi, không rõ sống chết.
Trong lòng Hồ Nguyệt Nương trầm xuống, lại nghe độc thiên lão quỷ nói tiếp.
– Tộc Nhân chúng ta có huyết mạch rất đặc thù, dường như có thể dung hòa tất cả độc tố trong thiên địa. Lão tổ tông của chúng ta lấy độc nhập đạo, nhưng chủ yếu là để cứu người, di nguyện của
người truyền lại cho đời sau cũng vậy.
Vạn Độc Tông thông thường sẽ cách một đoạn thời gian đến đây tìm người có huyết mạch mạnh mẽ, bọn chúng nói muốn đưa về tông môn bọn họ để bồi dưỡng nhưng thật ra chỉ muốn những người
kia làm lô đỉnh để họ luyện độc công.
Nói đến đây ánh mắt lão hiện lên một tia huyết lệ
Tinh Gia ba người trầm mặt nhíu mày.
– Lần này cho dù liều cái mạng già này cũng nhất định phải đưa số tộc nhân ít ỏi còn lại của chúng ta đến Huyền Linh sinh sống.
Lão nắm chặt tay như đã có lựa chọn của bản thân mình.
Đột nhiên Tinh Gia nhíu mày liếc nhìn phía xa xa trên không trung.
– Địa Trạch Chiến Thuyền sao?
Tinh Gia lẩm bẩm, sắc mặt độc thiên lão quỹ kịch biến nói.
– Là chiến thuyền của độc tà tông chẳng nhẽ kế hoạch bị bại lộ rồi sao?
Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương nắm chặt nắm đấm, đôi mắt Võ Thừa hiện lên một tia lạnh lẽo.
– Không có sát khí. Các vị cứ bình tĩnh thu liễm khí tức để ta nói chuyện với chúng.
Độc Thiên Lão Quỹ gắp gáp lên tiếng. Bóng thuyền trên không rất nhanh đi đến mang theo một bóng đen bao phủ một phạm vi rộng rãi dưới mặt đất. Nhiều người trong ốc đảo bắt đầu hiện lên nỗi sợ
hãi dẫn những đứa trẻ đi vào nhà.
Cũng trong lúc này ở Huyền Linh Đại lục.
Lưu Nguyệt Sơn.
Trên không trung hư không xuất hiện một thân ảnh khôi ngô. Người này toàn thân mặc chiến bào màu đồng, phía trên có hoa văn một mặt trống đồng muôn thú xoay tròn như ẩn chứa cả trư thiên vũ
trụ. Ánh mắt người này sáng ngời có thần, đôi đồng tử có tử vi đế tinh màu tím xoay tròn, gương mặt anh tuấn mang theo một nét uy nghiêm của vương giả, đôi lông mày kiếm tỏa ra một loại bá khí,
người cao 2m cơ bắp rắn chắc, bên hông mang theo một cây rìu dài một thước lưỡi rìu làm bằng chất liệu màu bạc thỉnh thoảng phát ra một đạo thần quang, phía sau là một cây cung phía trên thân
cung có từng đạo lạc ấn chim muông bay lượn.
Người này vừa xuất hiện không gian xung như đọng lại dường như thiên địa cùng hắn là một thể chỉ có thể nhìn bằng mắt thường thấy được thân ảnh kia, một khi dùng thần thức thì không thể phát
hiện.
Trên mặt người này mang theo một tia mỏi mệt khẽ lẩm bẩm
– Khí tức hắn còn khá mới, nhưng lại không có ở đây, rốt cuộc đã đi đến địa phương nào.
Người này thở dài một hơi tại vị trí biến mất.
Thâm Uyên đại lục.
Trong một ốc đảo bán kính khoảng 5km, phía trên xa xa lúc này có một chuyến thuyền to lớn đang từ từ tiến đến. Chiếc thuyền này dài hơn 1km rộng hơn 500m, toàn thân thuyền được làm bằng kim
thiết đen kịch có ẩn hiện từng đạo hoa văn lạc ấn, ở giữa có một trụ lớn cỡ năm người ôm, phát ra từng đạo khí tức lạnh lẽo, hiển nhiên đây là vũ khí chính trên chuyến thuyền này, uy lực một kích có
thể san phẳng một tòa núi lớn, nếu là trực tiếp công kích lên cường giả kim cang cảnh trở xuống hiển nhiên là sẽ khiến cường giả đó hôi phi yên diệt.
– Ba vị tạm thời thu liễm khí tức để ta đối phó tránh lỡ việc lớn.