Hạ Chính lắp bắp hỏi tinh gia.
– Tinh gia thứ này là?
Tinh gia gật đầu.
– Đúng vậy nó là Tinh Thể Tâm Linh Quả
– Lại có thể là thứ này…
Hạ chính mắt mở tròn xoe, nổi kinh ngạc khỏi nói cũng biết. Hắn thân là trưởng lão Hạ gia tuy chưa nhìn thấy nhưng theo
dòng lịch sử của Hạ gia, có điển tịch ghi lại thứ này khá chi tiết.
Những người có được thường tìm các khí linh cường đại từ rất lâu về trước để tiến hành khôi phục. Về độ trân quý của khí
linh khỏi nói cũng biết.
Vũ khí dù có được đúc rèn và bố trí cấm chế mạnh mẽ trân quý cỡ nào cũng không thể so bì được với một vũ khí có khí linh.
Độ trân quý và cường hãn của nó vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ vì khí linh đại biểu cho linh tính của vũ khí còn có thể
tùy thời thăng cấp.
– Thế thì hái thôi.
Võ thừa gương mặt như khúc gỗ không chút biểu tình lên tiếng khiến tinh gia có xúc động muốn cho hắn một bạt tay.
– Con bà nó chứ. Dễ hái như vậy còn gì là vật quý vả lại ngươi nghĩ một mình ngươi lại đi đánh với bốn đầu yêu thú Địa Viên
Yêu Hầu gần đột phá yêu vương kia sao? Cút sang một bên mà động não đê.
Võ thừa gương mặt cũng có chút ngưng trọng nhìn bốn đầu yêu thú đang xoay quanh gốc cây cao gần bốn mét kia, hai trong
số đó bộ dạng lười biến tựa vào một tảng đá lớn nhắm hờ mắt. Hai còn lại trong mắt hiện lên cơ trí linh hoạt thỉnh thoảng lại
ngóng nhìn về trái cây kia có vẻ chờ mong.
– Ta không nắm chắc.
Tinh Gia mở to tròng mắt. Tên khốn này. Hắn thật có suy nghĩ một mình đánh với bốn đầu yêu thú kia. Thật là hết chỗ nói mà.
Chỉ thấy Võ thừa lắc đầu.
Đừng nói bốn đầu yêu thú kia chỉ là hai đầu cũng rất khó đánh hạ. Phải biết rằng ở cùng cấp độ yêu thú so về lực chiến sẽ
nhỉnh hơn nhân loại một ít. Huống hồ yêu vương là tương đương với cường giả thái ất mà 4 đầu này thì 3 đầu đã là yêu sư
cửu cấp còn một bước nữa sẽ chạm đến yêu vương. Đến bước đó nó sẽ khai mở linh trí mạnh mẻ, cùng với Tinh Thể Tâm
Linh Quả nó có thể hóa hình.
– Xem ra bốn con yêu thú này muốn dùng vật kia để hóa hình. Hừ thật phí của trời.
Tinh gia ánh mắt híp lại mở miệng
– Vậy chúng ta làm sao để có được vật kia?
Hạ Chính nhìn tinh gia dò hỏi.
Tinh gia ánh mắt đảo một vòng rồi quay đầu nhìn phía sau ánh mắt lóe sáng nói.
Xem ra phải nhờ đám người phía sau rồi.
Lưu gia đám người đang không ngừng tìm kiếm các tài liệu trong cốc, Mị Nhi nàng thỉnh thoảng lại ngóng nhìn về phía trước
ánh mắt có chút phức tạp. Chợt âm thanh tinh gia vang lên bên tay nàng.
– Người đẹp những thứ chúng ta tặng nàng có vừa ý không?
Lưu Mị Nhi giật mình nàng tất nhiên hiểu rõ đội ngủ nàng tuy đi vào sau nhưng thu hoạch lại có chút phong phú hiển nhiên tinh
gia đám người cố ý chừa cho đội ngủ nàng một phần.
Gương mặt tươi cười, nàng chắp tay hướng về phía trước giọng nói êm tay vang lên.
– Tiểu nữ xin đa tạ Tinh gia đã chiếu cố. Ngài có gì chỉ bảo xin cứ nói.
Nàng là người thông minh cũng hiểu trên đời không ai cho không người khác thứ gì.
Tinh gia ở phía trước gật đầu tán thưởng. Quả nhiên con nhà có ăn học đàng hoàng a.
– Các ngươi tiến lên chúng ta có chuyện muốn bàn. Một cơ duyên lớn dành cho các ngươi.
Mị Nhi nghe vậy có chút giật mình nhưng rất nhanh được thay thế bằng vẻ mặt bình tĩnh nàng ra hiệu cho đội ngủ hơn mười
mười sáu người của nàng tiến về phía trước, rất nhanh đã thấy tinh gia đám người đang đứng ở phía trước.
Vừa đến nơi nàng cũng thấy cách đó hơn trăm mét có bốn đầu yêu thú mày liễu khẽ nhíu. Những người còn lại ánh mắt trở
nên ngưng trọng ngay cả rắm cũng không dám phóng khóe miệng co giật liên tục.
– Tinh gia… cơ duyên ngài nói…
Mị Nhi có chút chột dạ mở miệng nàng không nghĩ phía trước lại có thể có yếu thú bậc này chấn giữ. Nhưng điều khiến nàng
khiếp sợ hơn là đội ngũ tinh gia đã tiến đến gần như vậy bốn đầu yêu thú kia lại không phát giác. Phải biết gằn yêu thú tuy linh
trí không cao nhưng độ nhạy bén của giác quan rất mạnh. Phạm vi trăm mét đối với người thường thì là một khoảng cách
nhưng với yêu thú đặc biệt loại yêu thú thực lực bực này trăm mét mũi và tai của chúng vẫn có thể dò xét ra được.
Hiểu được cảm xúc của đám người Mị Nhi tinh gia bộ dạng cao thâm mạt trắc, chắp tay sau lưng nói.
– Yên tâm. Bọn chúng không thể phát hiện chúng ta.
Mị Nhi hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Hạng ba trưởng lão phía sau Lưu Gia lên tiếng.
– Có kết giới phía trước.
– Đúng vậy xem ra ngươi là một linh trận sư nhỉ. Thất cấp linh trận sư . Không tệ không tệ
Hạng Ba gương mặt dấu sau áo choàng rộng thùng thình nhưng âm thanh phát ra lại có sự rung động trong lòng không thôi.
Hắn xoay người về phía tinh gia khấu đầu thật sâu. Không nói cũng biết hắn rung động cỡ nào. Một người chỉ liếc mắt nhìn ra
được tu vi cùng khả năng của lão tất nhiên là một người có Linh Hồn lực cường đại vượt xa lão nhìn người phía trước còn khá
trẻ thử hỏi làm sao lão không khiếp sợ. Tuy vậy nhưng lão vẫn tỏ ra khá bình tĩnh.
– Các hạ tu vi cao thâm lão phu xin được chỉ giáo nhiều thêm.
Tinh gia cười cười cũng không nói gì thêm kết giới trước mặt hắn tạo ra tuy đơn giản nhưng chỉ người có linh hồn mạnh mẽ
đạt tới linh vương mà còn là linh trận sư thất cấp trở lên mới nhìn ra được manh mối.
– Không biết Tinh gia có gì chỉ điểm. Lưu Gia ta thực lực cũng có hạn nhưng sẽ dốc hết sức hợp tác với Hạ gia.
Mị Nhi uyển chuyển mở miệng.