thấp lặp tức có cảm giác lân lân trong não hải. Liền sau đó màng phòng hộ do Phùng Lão tạo ra cũng đã vỡ mất một vài vị trí, sắc mặt lão cực kỳ khó coi.
Phía dưới nước lập tức truyền đến giống như một âm thanh phẫn nộ rầm lên, ngay sau đó phía trước mũi thuyền một xúc tua khác nhanh chóng trồi lên từ mặt nước đen kịch, xúc tua này lặp tức quơ
quét loạn xạ bất cứ ai ở gần bị trúng một kích đều văng xuống dưới biển, khỏi nói cũng biết số phận của bọn họ sẽ như thế nào rồi.
Sau đó có hơn 10 cái xúc tua khác giường như đã bao quanh con thuyền, chúng bắt đầu tấn công dồn dập, tiếng la hét thảm thiết truyền ra
– Võ Đại Hiệp lúc này ngươi không ra tay còn đợi tới khi nào.
Phùng Lão đang dùng quải trượng giao chiến kịch liệt với một cái xúc tua. Tuy lão là cường giả đã tiến vào Vô Thượng nhưng cái loại quái vật này thân thể quá lắc léo cùng trơn tuột, hơn nửa bản thân
yếu hại của nó hoàn toàn còn chưa xuất hiện đã có có thể làm cho họ chật vật thế rồi.
Đến khi lão nhìn đến người được cho là mạnh nhất trên thuyền thì vẫn thấy hắn đang ngơ ngơ đâm chiêu cái bộ dạng đang suy nghĩ khi lâm trận. Phùng Lão cơ hồ sắp thổ huyết tại chỗ.
Ngươi… một cường giả Linh Hoàng cao cao tại thượng vì sao lại có cái bộ mặt thế kia a.
Nếu lúc trước lão không tận mắt chứng kiến người này một cái ánh mắt làm cho hơn 20 người thiệt mạng thì cho dù có đánh chết lão cũng không tin đây là một cường giả mà ai cũng ngưỡng mộ.
Nghe Phùng Lão hét lớn. Võ Thừa từ trong suy nghĩ mới mỉm cười ngây ngô nhìn về phía lão.
– Để ta thử.
– Cái gì… ta xỉu… con bà nó lúc này còn muốn thử gì nữa. Làm thiệt đê đại ca ê…
Lão rít rào trong lòng nhưng cũng không dám nói ra. Khóe miệng lão co giật vài cái chỉ còn biết dốc toàn lực đánh nhau với một cái xúc tua trơn tuột kia. Phía sau lão hai nam một nữ gương mặt ba
người đều rất kinh hoàng khi lần đầu thấy loại quái vật trong truyền thuyết này.
Đám người Bạch Diện cũng tụ lại một chỗ không ngừng cùng một cái xúc tua giao chiến. Thân pháp bốn người đều rất không tệ thế nên tạm thời cũng chưa có vấn đề gì quá lớn.
Ba người Nhan Phong Ngữ cũng đang kịch chiến với một cái xúc tua khác, nhưng khi Mạc Thế Hải vô thức nhìn về phía Võ Thừa thì con ngươi hắn muốn lòi ra ngoài.
– Má nó… cái tình trạng gì vậy. Lúc này còn nhắm mắt dưỡng thần sao. Vãi chưởng nhà nó…
Hơn ai hết đám người Bạch Diện hiểu rõ. Bằng vào thực lực của Võ Thừa nói không phải nói khoác lác, hắn một quyền xuất ra có thể đem một cái xúc tua chấn cho đứt đoạn. Vậy mà lúc này nhìn
hắn…
Đột nhiên tất cả các xúc tua từ các phía bỗng dưng ngừng công kích. Nó dường như run rẩy một cái rồi nhanh chóng rút lui xuống dưới lòng biển. Mọi người được một cái thở dốc nhanh chóng tụ lại
gần nhau ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì phía trước mũi thuyền hơn trăm mét từ dưới mặt biển một cái bóng nước to gần bằng chiếc du thuyền họ đang đứng trồi lên. Mọi người như đứng hình tại vị trí từng thớ thịt trên người đều có dấu hiệu run rẩy.
Rỏ ràng đó là đầu của một con quái vật với hàm răng của loài cá mập cái đầu trơn bóng đen tuyền như hắc thiết, và một cặp mắt to hơn chuông đồng.
– Quả nhiên Là Hắc Minh Khổng Chương.
Tiếng nuốt nước bọt giữa trận mưa đá vẫn có thể nghe thấy rõ từ một ai đó. Có thể hiểu được thứ mà họ nhìn thấy đáng sợ đến bực nào.
Cặp mắt kia đang chằm chằm nhìn về phía chiếc thuyền khiến cho bất kỳ ai đều cũng không dám có một động tác gì. Cơ hồ xung quanh chỉ còn nghe tiếng hít thở và những tiếng bụp bụp do mưa đá
đang không ngừng rơi xuống boong thuyền. Xoẹt…
Đột nhiên có ai đó vừa bước chân tiến lên lập tức đưa tới ánh mắt của mọi người…
Võ Thừa tiến gần ra mũi thuyền đưa đôi mắt hơi sâu của hắn đối diện với cặp mắt to lớn như chuông đồng của của con quái vật.
Hình ảnh khung cảnh hiện ra trước mắt này khiến mọi người như ngừng thở, trong lòng cũng không ngừng mừng rỡ.
– Vị kia không phải là Linh Hoàng trong truyền thuyết kia sao.
– Đúng vậy có Linh Hoàng đại nhân ở đây chúng ta còn sợ gì con súc sinh kia nửa…
Mọi người lặp tức trong lòng có thêm một niềm tin vào sự cứu rỗi mặt dù họ cũng chưa dám tin tưởng người trước mắt có thể đánh bại loại quái vật trong truyền thuyết này.
Loài này thật sự là nổi kinh hoàng của biển cả a.
Trong lúc mọi người đều ngưng thần tập trung xem vị linh hoàng đại nhân này xuất thủ tiêu diệt quái vật này thì trước mắt chỉ thấy Võ Thừa hắn từ từ dơ một bàn tay chìa ra năm ngón lật ngửa lên sau
đó ngoắc ngoắc mở miệng.
– Tiểu chương chương ngoan lại đây ca nựng một cái a…
– Oh…
– Âu Xít… What The F*****k man?
Mọi người sắp té ngửa. Cái cằm của ba người Nhan Phong Ngữ rơi thẳng xuống chạm mạnh vào sàn, con ngươi lòi hẳn ra ngoài nhìn cảnh tượng trước mặt.
Phùng Lão dụi dụi mắt một cái sau đó lão hung hăng tát một cái vào mặt mình thật mạnh cho đến khi bản thân lão thấy đau muốn nhe răng nhếch miệng gương mặt lão mới vặn vẹo muốn khóc.
– Ngươi…
Lão trực tiếp ngã ngửa về sau ba người thanh niên phía sau sắc mặt xanh mét lặp tức đỡ lấy lão.
Những người từng có tiếp xúc với Võ Thừa ai nấy cơ hồ sắp thổ huyết tại chỗ.
– Đại ca… ngươi lúc này là lúc nào rồi còn làm ra cái hành động như vậy a. Đấy là Hắc Minh Khổng Chương đấy, là loại trong truyền thuyết đấy, ngươi lại xem nó như một con cún cưng. Ối dồi ôi.
Bạch Diện đám người thì gương mặt chỉ thoáng nhíu mày, cũng không có biểu hiện chấn kinh như đám người Phùng Lão bởi vì họ biết, với những tình huống thế này hiển nhiên người mà đám người
bọn họ nhận định làm Đại Ca kia không thể nào làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được.
Cũng chỉ qua vài hơi thở, một đều mà càng làm cho tất cả mọi người như từ trong ảo giác đi ra lại rành rành xuất hiện trước mặt họ, một truyện mà nếu bản thân không chứng thực tại đây nếu có ai đó mà kể cho họ nghe thì tại đương trường họ sẽ không ngần ngại phun mạnh một bãi nước bọt vào mặt người kể.
Quá hoang đường… không thể nào xảy ra được.