Mục lục
Tu La giới chí tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng tất cả đều đó đều không lọt vào mắt của hai người này. đều kì lạ là nhóm hơn 50 người đang đứng trên bãi biển quan sát cuộc chiến lại không chút bị ảnh hưởng, dường như một cái phất


tay lúc trước của bàn tay khô gầy kia đã làm một điều gì đó mà mọi người ở đây không thể lý giải nổi.


Cho đến lúc này cái những người ở đây chứng kiến chỉ là một bên hắc vụ ngập trời vung tay nhấc chân đều khiến cho không gian nứt rẫy, còn một người với một bộ đạo bào dường như đã rất cũ kỹ


cùng hủ bại,mái tóc bạc trắng dài tận thắt lưng, trong bộ dạng gầy yếu của người này cùng với khí thế dường như có phần thua thiệt với hắc vụ ngập trời kia thế nhưng mỗi lần người này công kích


điểm nào thì trên không trung đều để lại một vệt sáng màu ánh kim vô cùng bắt mắt, có thể nghe thấy âm thanh xèo xèo như có thứ gì đó bị đốt cháy cùng khói đen bốc lên.


Hiển nhiên người này dùng một loại hỏa diễm để đối phó với Hắc Ảnh trước mặt, mà ở đây duy chỉ có Võ Thừa hắn nhìn rõ nhất hiển nhiên ngọn lửa kia đang cực kỳ áp chế hắc vụ ngập trời trên


không trung.


– Cuộc chiến có lẽ sẽ sớm kết thúc.


Võ Thừa đột nhiên mở miệng, mọi người ở đây đều giật mình một cái, có vài người đã nhìn về phía bờ đất liền sau lưng thay vì nhìn ra biển, bởi vì trong mắt họ hắc vụ kia đã chiếm thượng phong.


-Võ Đại Nhân… chúng ta…


Mạc Thế Hải vò đầu bứt tai, hắn kỳ thực cũng nóng lòng muốn nhanh chóng chạy lên phần đất liền xa hơn một chút, hôm nay những thứ trong đời hắn chứng kiến cũng đã quá đủ rồi, nhưng mà hắn


cũng không biết phía sau lưng, mảnh đất hứa này còn có thứ gì đang chờ bọn họ không, thế nên tâm tư rối bời chỉ chờ người có thực lực cao nhất ở đây lên tiếng.


Nghe lời Mạc Thế Hải, mọi người cùng nhìn về phía Võ Thừa, bất tri bất giác hắn lại trở thành cái ô che chở cho bọn họ, lời nói cùng hành của Võ Thừa lúc này là có một sự ảnh hưởng vô cùng quang


trọng.


– Đừng gắp người kia đã cứu ta một mạng ta…


Võ Thừa còn chưa nói xong Hải Sa đã ngồi dậy ôm chặt lấy hắn khóc nức nở lên tiếng.


– Đại Ca huynh đừng ra đó… hu hu muội không muốn thấy huynh chết a… đừng đi…


Võ Thừa ngẩn ra một cái, mí mắt giật giật… nha đầu này… ta sao muốn đi tìm chết như vậy chứ?


– Đại Ca…


Tưởng Tấu Lục cùng mọi người gương mặt ngưng trọng nhìn Võ Thừa, khoảng thời gian này ở chung bọn họ cũng đã quá hiểu tính cách con người này, có ân tất báo, thà để bản thân lâm vào hiểm


cảnh còn hơn để người khác cứu mình mà phải mang họa vào thân…


Đột nhiên một âm thanh khàn khàn khác vang lên.


– Ta cùng đi với ngươi…


Người lên tiếng không ai khác chính là Ngủ Thánh Tử của vạn độc tông Bạch Diện.


Gương mặt hắn lúc này vô cùng kiên nghị, hẳn đã có phi thường quyết tâm, lời nói ra như chém đinh chặt sắt.


Võ Thừa nhìn thật sâu Bạch Diện một cái, sau đó hắn nở nụ cười vui vẻ, rồi từng người trong nhóm họ bước ra.


Cầu Lục Quý, Tống Mạnh Đam, kể cả hai nử tử Thanh hà cùng kiều trinh các nàng cũng bước lên một bước, nữ tử tên Tiểu Đông đôi mắt nàng đượm buồn cũng nhẹ nhàng một bước tiến lên theo.


– Các ngươi…


– Ha ha có gì phải sợ. Đại Ca cái mạng này của ta sớm đã giao cho huynh rồi, ngươi dù có chiến đấu với lão thiên Tống Mạnh Đam ta cũng sẽ rút kiếm lên chém lão…


Võ Thừa nhìn thật sâu những người trước mặt một cái, sóng mũi hắn đột nhiên hơi cay, hắn mỉm cười vô cùng hòa ái nhìn những người mà hắn xem là huynh đệ trước mặt này, trước tình cảnh thế


này, ngay trong lúc này đây… hắn, đã âm thầm nói với lòng.


– Võ Thừa ta cả cuộc đời này, các ngươi đã là những người anh em ruột thịt.


Đứng trước ranh giới sinh tử, con người ta sẽ thể hiện rõ ràng nhất bản chất của họ, muốn sống.


Rất nhiều người khi đứng trước tình huống đi tìm chết như lúc này của Võ Thừa họ sẽ không chút ngần ngại mà quay lưng, nói gì tình nghĩa huynh đệ chi giao, nói gì bàn hữu thăm tình, mạng còn chưa


giữ được thì tình nghĩa rắm chó gì?


Còn những người này, những huynh đệ bất đắc dĩ này của hắn, lại không màng sinh tử như vậy, lại quyết tâm như vậy, cùng tiến cùng lùi như vậy, những chuyện này nói lên điều gì chứ.


– Sinh tử chi giao, đời này có các ngươi là huynh đệ thật không uổng.


Bạch Diện cũng ngẩn người khi những người này không ngờ lại quyết định như vậy. hắn không phải là thuộc hạn quân tử gì nhưng lúc trước Võ Thừa lâm vào hiểm cảnh hắn biết cũng là vì mấy người


bọn hắn.


Bản thân Võ Thừa từ trong cuộc chiến vừa rồi Bạch Diện hắn chắn chắn một điều người này hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng của địa phương quỷ dị này, nhưng chỉ vì những người huynh đệ mà


hắn cho là mơ hồ này mới không gọi Võ Thừa là đại ca cho đến tận bây giờ, vậy mà những người này giờ khắc này lại làm ra loại chuyện như vậy.


Thật là vượt sức ngoài tưởng tượng..


Phùng lão cùng đám người Nhan Phong Ngữ nhìn đám người đi cùng Võ Thừa mà trong lòng không khỏi dân lên một hồi cảm thán. Đổi lại hắn đứng trước tình thế khi đi ra ngoài kia ác phải chết như


vậy hắn sẽ dám một bước tiến lên như vậy sao? không… không thể nào… kể cả là thân nhân trong gia đình cũng có khi còn không được như vậy.


– Huynh đệ như vậy, đời này sẽ gặp được mấy người chứ?


Phùng Lão thì vuốt chòm râu ánh mắt lão vô cùng tán thưởng nhóm người này, lão hít sâu một hơi định lên tiếng thì đã nghe âm thanh Võ Thừa vang lên.


– Các ngươi hiểu lầm ý ta a. Cái kia ta muốn đợi vị cao nhân đang chiến đấu với hắc ảnh kia đến để nói một lời cảm ơn.


– Gì? ý ngươi là sao?


Bạch Diện lại mở to tròng mắt khó hiểu lên tiếng.


Võ Thừa xoay lưng lại ngước nhìn lên không trung nơi hai cường giả đỉnh tiêm đang giao chiến hắn thản nhiên nói.


– Không sai biệt lắm,Vị tiền bối kia sắp thắng rồi.


Ầm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK