– Đúng vậy, nếu đúng theo ghi chép thì thứ này khi nở hoa bên trong nhị sẽ có vài chục hạt, cái quý giá là những thứ này, có lẽ vì bị tử khí bao trùm ấp ủ nên bên trong những hạt này là tinh hoa của
sinh mệnh, nói cách khác nếu một người sắp lìa khỏi đời mà còn một tia tàn hồn với tinh hoa bên trong những hạt này nó có thể kéo về một mạng cho người đó, đây cũng là vật chân quý.
Mọi người lặp tức chấn kinh, tác dụng thần kì như vậy ai lại chẳng muốn có, lại nghe thùy linh nói tiếp.
– Trong sách cổ có ghi lại ở một thời đại nào đó rất xa xưa, có một Lãnh Chúa khi còn trẻ vô tình phát hiện loài cây này trong rừng lại trùng họp lúc đó loại cây này nở hoa, chính mắt hắn thấy hung thú
tranh nhau hạt của loại hoa này, khi còn chưa biết tác dụng thật sự thì thấy một con yêu thú sắp chết ăn vào lại sinh long hoạt hổ tiếp tục chém giết những con còn lại thì hắn hiểu được tác dụng của
hạt loài hoa này.
Cuối cùng hắn liền quyết định đem về địa phương ông ta sinh sống trồng lên một cây, cũng từ đó vị Lãnh chúa này thường xuyên giết súc vật cho nó ăn, khi súc vật không còn đủ nửa thì người này bắt
đầu giết người cho nó ăn thịt, để đổi lại lấy được những hạt của nó, nghe nói nhiều người đã phẫn nộ khi biết lão giết người vô số, cùng nhau hợp lực giết người này, nhưng người này dường như bất
tử đánh mãi không chết đến cuối cùng người ta mới phát hiện thì ra trong tay hắn có rất nhiều hạt của loại hoa này.
Về sau một cường giả đỉnh cấp biết tin đã vung tay giết lão đến thần hồn tan tành vỡ nát và đem luôn gốc Tử Lưu Yêu Kỳ Mẩu kia đi.
Mọi người nghe xong câu chuyện không khỏi hít vài ngụm khí lạnh, đem một loại hoa ăn thịt về trồng để phụ lợi cho bản thân không ngại giết người vô tội, người này thật đủ ác độc a.
Riêng Võ Thừa thì hắn đưa ánh mắt nhìn chầm chầm vào gốc cây phát ra từng đợt tử khí trước mặt trầm ngâm suy tư.
– Liệu gốc cây này có phải do người cố ý trồng hay không?
– Nói như vậy muốn loại hoa này nở nhanh thì phải cho nó càng nhiều dinh dưỡng mà nó cần, mà thứ loại hoa này cần lại chính là là sự sống của những sinh vật khác.
– Lấy đi sự sống để ấp ủ sự sống.
Võ Thừa trầm ngâm thật không thể tưởng tượng được thiên nhiên muôn màu muôn vẻ tới trình độ nào.
– Thùy Linh theo lời cô nói thì đến lúc loài hoa này nở ra rất có thể có rất nhiều loài thú tụ tập quanh đây sao?
Tưởng Tấu Lục hơi kinh nghi hỏi lại một câu, nhưng Thùy Linh chưa kịp trả lời chỉ nghe Võ Thừa lên tiếng vô cùng nặng nề.
– Rời khỏi đây… nhanh lên.
.
Cách nơi này hơn 5km có một tráng hán thân hình vô cùng vạm vỡ chỉ là người này lại có cái đầu của một con cá sấu, khoác trên người đơn giản một bộ da thú đơn sơ hoang dã, tất nhiên nó là yêu
thú đã hóa hình người, chỉ là phần đầu chỉ hơi hau hau giống mặt người một tí còn cái miệng vẫn là răng nanh của loài dã thú chìa ra, sau lưng nó vẫn một cái đui với đầy đủ gai nhọn trông cực kỳ nguy
hiểm.
Tráng hán này mặt dù chạy trên mặt đất nhưng mỏi bước chân của nó đều để lại một vệch xâu vào nền đất trông khá nặng nề, bởi vì hay bên tay nó ôm theo hai cái xác của hai yêu thú khác một cái
hình trâu, một cái hình Lang, thân hình mỏi con to lớn kì dị, đang bất động chưa rõ sống chết thế nào, nhìn những vết thương đang còn rỉ máu của hai con yêu thú này một cái liền biết vừa rồi hẳn đã
chảy qua một hồi kịch chiến vô cùng ác liệt.
– Sinh Mệnh Tử Lưu ta sẽ có rất nhiều. đến khi đó ta sẽ thoải mái độ kiếp mà không cần sợ hãi nữa ha ha ha ha ha .
Giọng nói ồn ồn phát ra từ cổ họng của tên này khiến người ta nghe như chuông đồng đập loạn vang lên.
Đột nhiên tráng hán đầu cá sấu này bước chân như dừng lại một cái, sau đó hắn ngước cổ lên chỉ thấy một con chim ba chân với đôi cánh vô cùng mềm mại, trên đầu có một cái mồng màu đỏ khá bắt mắt, cặp mắt hiện lên linh tính vô cùng rõ ràng.
Con chim nhỏ đậu trên vai trán hán, nó như ghé vào tai trán hán kia nói cái gì đột nhiên tên này đôi mắt trừng lớn vô cùng phẫn nộ hét lớn.
– Nhân loại ti tiện…
Âm thanh lớn như tiếng chuông đồng vang vọng khiến cho đội ngũ Võ Thừa đang duy chuyển về một hướng khác tất cả đều chấn động lắc lư một cái.
– Chết tiệt đã bị phát hiện.
Tống Mạnh Đam mắn lớn một câu, vừa rồi nhìn sắc mặt của Võ Thừa cùng lời nói gắp gáp bảo bọn hắn rời đi nhanh như vậy hắn đã mơ hồ đón được.
Ầm Ầm Ầm Ầm…
Từng bước chân của tráng hán đầu cá sấu càng lúc càng dồn dập cùng với đó thân hình nó càng lúc càng to lớn ra chỉ trong vài bước chân nó đã trở lại nguyên hình, là một con khủng long cao hơn
50m nó vương cái đầu to lớn lên trời gầm lớn một tiếng.
Rào…
Ầm Ầm Ầm…
Những bước chân của con quái thú này làm rung chuyển đại địa, mà đội hình Võ Thừa lúc này chỉ có hắn là người duy nhất có thể phi hành được.
Võ Thừa nhảy người lên cao qua khỏi những tán cây rậm rạp hắn liền bắt gặp một con quái thú khổng lồ với bộ hàm toàn nanh nhọn, móng vuốt như sắt thép, và bộ da với thân hình to lớn kia cũng
không thua gì tường đồng vách sắt.
Khoảnh khắc Võ Thừa nhìn rõ con quái vật này thì nó cũng nhìn thấy một nhân loại trong mắt nó nhỏ như một con gián đang ở xa xa nhìn về phía nó.
– Là ngươi nhân loại, nếu đã dám đến địa bàn của ta thì ở lại làm thức ăn cho Hoa của ta đi.
Đồng tử Võ Thừa co rụt lại, thì ra cái hắn bâng quơ nghỉ tới lại là sự thật, mà sự thật này lại kinh khủng hơn hắn nghĩ rất nhiều.
– Mẹ nó lại là cái dạng gì mà có giọng nói kinh dị vậy chứ?
Phía dưới đám người Bạch Diện đang co chân bỏ chạy thì nghe âm thanh kia truyền đến, da đầu mỏi người đều tê gần, Tống Mạnh Đam nhịn không được phun bảy nước bọt mắn lớn.
Võ Thừa rất nhanh bay xuống đội ngũ gương mặt âm trầm nói.
– Tiếp tục chạy như vậy cũng không được, thứ kia sớm sẽ đuổi kịp chúng ta thôi.
– Đại Ca là cái gì a?
Hải Sa đôi mắt tròn vo trên lưng Cầu Lục Quý chớp chớp mắt dò hỏi.
– Một con khủng long thời cổ đại.