người Vương Nhật đột nhiên một đạo lục quang từ phía sau Vương Nhật lao lên đánh thẳng lên đạo kiếm khí kia chấn nát đạo
kiếm khí nhưng vẫn không tiêu tán mà trực tiếp xong thẳng hướng Hàn Linh.
Hàn Linh lúc này cơ hồ không thể tránh né vì nàng đã dốc sức thi triển Võ kỹ cùng một đạo kiếm khí kia, sắc mặt nàng trắng
nhợt. Cạnh Võ Thừa có vài cô gái đồng cảm cảnh này mắn lớn một câu.
– Vô sỉ…
Hàn Linh khẻ nhắm đôi mắt chờ thời khắc đạo lục quang kia ập đến người nàng .
Bong…
Âm thanh của thứ gì đó va chạm vang lên, chỉ thấy Võ Thừa tay không một quyền nện thẳng lên đạo lục quang kia sắc mặt
hắn lạnh lùng mở miệng.
– Đường đường một thái ất cường giả lại nhân lúc một nữ nhân giao chiến ra tay đánh lén?
Phía sau Vương Nhật một thân ảnh thanh niên từ từ đi ra giữa đám người, người này gương mặt khá anh tuấn, tay cầm quạt
giấy nhìn rất thư sinh nhưng đôi môi mỏng của hắn khiến người ta có cảm giác vô cùng nham hiểm. Hắn gợp cây quạt giấy lại
rồi như cười như không nhìn Võ Thừa lên tiếng.
– Vòng thứ nhất loạn chiến, các hạ nói vậy là sao? Ta làm vậy cùng một người đứng sau lưng nữ nhân cũng có phần không
đáng nói a.
Lời lẽ sắc bén khiến cho mọi người tuy có hơi không vừa mắt nhưng cũng không nói được lời nào, lập tức có từng tiếng la ó
của nữ nhân ở đội ngũ Võ Thừa.
Võ Thừa sắc mặt âm trầm, hắn là người không giỏi ăn nói nên cũng không thèm nói, hắn chỉ xoay người định đỡ thiếu nữ tên
Hàn Linh lên khoảnh khắc hắn định đưa tay nâng nàng dậy thì Hàn Linh mở miệng.
– Không cần, ta tự đứng dậy được.
Nói xong nàng gán gượng đứng dậy ánh mắt liếc nhìn Vương Nhật lúc này đã ra phía sau nam tử kia, nàng xoay người đi về
tổ đội của nàng lấy đan dược lập tức trị thương.
Bắt gặp cảnh này mọi người ngẩn ra, Hạ Mẫn thì đứng dậy chóng nạnh la ó.
– Hừ con gái con lứa gì không có một chút nết na, thái độ như vậy có già rụng răng cũng không ai thèm lấy, hừ người ta cứu
một mạng như vậy một lời cảm ơn cũng không có, hừ…
Nàng nghiến răng kèn kẹt cơ hồ nhai kẹo dẻo bị dính răng, bắt gặp cảnh này Tinh gia mở to tròng mắt rồi lấp bấp an ủi nàng.
– Mẫn mẫn đừng nóng a, đừng nóng…
Nàng hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi ịch xuống ghế, Tinh gia tráng đổ mồ hôi hột, tiểu gia hỏa thế thì còn nết na thùy mị gì của nữ tử
nửa chứ?
– Ha ha xem ra cái trò anh hùng cứu mỹ nhân không tốt đẹp lắm nhỉ?
Người thanh niên bộ dạng thư sinh kia lại mở miệng châm chọc một câu, Võ Thừa nhìn hắn rồi mở miệng.
– Lời ngươi nói là thật chứ?
Người này ngẩn ra rồi lại phát lên cười cười rất hòa ái hỏi.
– Ngươi hỏi lời nào? Không phải là trò mèo anh hùng cứu mỹ nhân kia chứ?
– Trước đó…
Võ Thừa vẫn lạnh lùng nói.
– Huynh đài đây chắc cao thủ trên núi mới xuống nên không biết, vậy để ta nói cho ngươi biết, vòng một loạn chiến, nghĩa là
ngươi muốn đánh ai là đánh kẻ đó chỉ đến khi đối thủ nhận thua mới ngừng tay. Huynh đài hiểu chưa?
– Giải thích còn kèm theo phỉ báng người khác. Tên này miệng lưỡi không tệ. Tinh gia hiếp cập mắt lại đầy ý vị nhìn thanh niên này, hắn nói Võ Thừa từ trên núi xuống hiển niên ý nói là mãng phu trên núi
thất học vô chi,
Võ Thừa lúc này cũng hiểu lời lẽ người này nhưng gương mặt không chút biến hóa mà chỉ hơi gật đầu. Khẽ nói.
– Vậy ngươi nhận thua đi, nếu không hậu quả ngươi sẽ không nghĩ tới được.
Người này nghe Võ Thừa nói thì cập mắt hiếp lại hắn hừ lạnh một tiếng.
– Hừ… Nhận thua? các hạ muốn ra tay với ta sao? Ngươi nghĩ mình là ai chứ? là Võ Thừa của Hạ Gia sao? để ta xem ngươi
có thực lực để Vương Tuấn ta nhận thua không đã.
Âm thanh có chút âm trầm vang lên, mọi người khi nghe nói cái tên này lập tức bàn luận xôn xao.
– Vương tuấn. Nghe nói hắn là trưởng tử của gia chủ Vương gia. Người này đúng là một thiên tài tu luyện, văn võ song toàn.
Nghe nói vị trí tóp 10 lần này trên Võ Đài rất có khả năng có tên hắn.
Nhiều âm thanh bàn tán nói về người thanh niên tên Vương Tuấn.
Võ Thừa thì hơi ngẩn ra một chút, đột nhiên nhắc tên ta làm gì?
– Còn người được nhiều nữ tử xoay quanh kia là ai? À, hắn… hắn không phải là người khảo nghiệm độ tuổi phát sinh dị biến
kia sao? Hừ chắc cũng là một cái gian lận giả dối lừa gạt thiếu nữ đây mà haizz…
– Con bà nó lão tử phải giáo huấn tên khốn này mới được. Đúng vậy… đánh hắn a… mẹ kiếp Hàn Linh nữ thần cũng vì tên
khốn này xuất chiến. Đánh, phải đánh hắn..
Rất nhiều tiến chửi bới vang lên, trên chiến đài cảnh tượng chiến đấu từng cặp có trật tự trước kia bỗng nhiên bị phá vỡ, mọi
ánh mắt hung ác, không vừa mắt đều tập trung trên người Võ Thừa.
Thấy một màng như vậy. Vương Tuấn ánh mắt lóe tia sáng kì dị hắn dang hai tay ra bộ dạng chấn an mọi người mở miệng.
– Chư vị… người này bàn môn tả đạo nhìn là biết không phải dạng lương thiện gì. Chỉ tiếc là nhiều tiểu thư còn chưa trải sự
đời bị hắn dùng tà công mị hoặc. Ta đây mặc dù không phải là người quang minh lỗi lạc nhưng lại rất căm ghét hạn người như
vậy.
Hôm nay Vương Tuấn ta sẽ thế thiên hành đạo. Chư vị ai có cùng suy nghĩ thì hãy cùng ta một chỗ đánh người này.
– Tốt… ta sớm nhìn người này không vừa mắt,
– Ta cũng muốn cho hắn ăn một chùy.
– Xem võ kỹ của ta a…
Nhiều pháp bảo binh khí, võ kỷ được lấy ra hầu hết đều tập trung về phía Võ Thừa. Vương tuấn thấy một màng phát sinh thì
nhếch miệng hừ lạnh Khẽ thì thầm trong lòng.
– Muốn đấu với ta ngươi còn non lắm. Mặc dù ta không nhìn rõ tu vi của ngươi nhưng bao nhiêu người như vậy xem ngươi sẽ
đối phó thế nào.
– vô sỉ quá vô sỉ. Tên khốn khiếp họ Vương này…
Hạ Mẫn ở trên ghế ngồi nghiến răng kèn kẹt, nắm đấm không ngừng lên người Tinh Gia. Lập tức có tiếng kêu rên thảm thiết
của Tinh Gia bên cạnh.