Tám dãy sơn mạch ở đây tản ra bát phương bao quanh một thung lũng, rõ là địa hình của một Thế. Kết hợp với Thế tự nhiên này sẽ tạo ra một linh trận cường đại có thể dùng phòng hộ hoặc công
kích, nhưng Độc Thiên Lão Quỹ muốn Tinh Gia sửa chữa bố trí lại một truyền tống pháp trận.
Vút vút vút…
Vài người nhanh chóng từ bên dưới dãy sơn mạch này bay lên hiển nhiên là những cao thủ Độc Tà Tông chuyên môn thủ hộ nơi này, khi thấy bóng dáng Độc Thiên Lão Quỹ bọn họ cúi đầu khom
người, trong tông môn này Độc Thiên Lão Quỹ có danh vọng rất cao.
– Địa thế không tồi.
Vừa tới nơi đây Tinh Gia tác lưỡi khen ngợi. Bằng vào kiến thức của Tinh Gia đưa mắt liếc nhìn địa hình nơi này liền thấy ra được điểm mấu chốt.
– Ta tò mò địa phương mà ngươi muốn truyền tống nhiều người như vậy là nơi nào?.
Độc thiên lão quỹ cung kính vái tinh gia sâu một cái đáp.
– Chiến Trường Uyên Linh.
– Cái gì? Ngươi muốn khiến cả Linh huyền đại lục đánh tới sao?
Hồ Nguyệt Nương lặp tức chấn kinh lên tiếng. Địa phương chiến trường uyên linh là một nơi rất nhạy cảm, nếu tùy tiện để Linh Huyền đại lục biết được ở đây có một truyền tống đi thông đến đó, vã lại
còn muốn mang rất nhiều người đến hiển nhiên là gặp phải đại tội diệt tộc.
Độc Thiên Lão Quỹ đưa vẻ mặt vô cùng sầu thảm vái Hồ Nguyệt Nương một cái nói.
– Nguyệt Nương cô nương ta biết làm vậy là có khi sẽ dẫn tới đại họa diệt tông nhưng vì tộc nhân của ta mong ngươi thấu hiểu. Thâm Uyên đại lục là nơi tiếp giáp giữa các Hạ Vị diện. Ở quê hương
chúng ta bên bờ tinh cầu bên kia đã bị chiến tranh làm cho sinh linh đồ thán, khi chúng ta tìm cách di chuyển đến đây thì lại vấp phải chiến loạn của chiến trường Uyên Linh.
Ngươi cũng biết Uyên Linh đại lục cũng đã bị chia cắt thành Thâm Uyên đại lục và Linh Huyền đại lục từ thời viễn cổ. Một bên mưa thuận gió hòa nhân sinh bình đạm. Còn một bên chiến hỏa liên miên
sinh linh gào khóc, ai cũng muốn duy chuyển từ bờ bên kia của Thâm Uyên đại lục mà đến với Linh Huyền đại lục nhưng vì chúng ta từ hạ vị diện nên không được chấp thuận, trẻ con chúng ta vừa sinh
ra đã thấy cảnh khói lửa điêu linh, người trẻ chết trận, người già tiễn đưa…
Tiếng khóc than xé lòng động đến trời cao, nhưng không làm cho những người cầm quyền của Linh Huyền tiếp nhận. Ngược lại họ còn xem chúng ta là những người thấp kém nếu muốn sinh tồn
được phải có thực lực công thành chiếm đất.
Độc thiên lão quỹ vừa nói vừa kích động đôi mắt đỏ hoe, cùng với một mái đầu bạc trắng của lão không khỏi làm cho người ta cảm thấy chạnh lòng.
Võ Thừa như có đều suy nghĩ, bây giờ hắn mới lờ mờ hiểu rằng vì sao khí tức của những người Độc Tà Tông làm cho hắn cảm thấy khó chịu đến vậy, hóa ra họ đến từ nơi khói lửa chém giết như vậy
tất nhiên đã nhiễm loại khí tức đó.
Hồ Nguyệt Nương trầm ngâm, nàng cũng chưa đi đến chiến trường uyên linh, nhưng lại cũng biết ở đó là một nơi long xà hỗn tạp. Bởi vì là nơi tiếp giáp của các hạ vị diện cho nên chiến hỏa xung đột
xảy ra liên miên.
Rất nhiều thế gia tông phái ở Linh Huyền đại lục thì cho nơi đó là một nơi rèn luyện tốt cho đệ tử, họ nói những người từ vị diện khác tới đều là những tên ăn thịt người, rất hoang dã và hung bạo,
chuyện ác gì cũng có thể làm ra.
Thế nhưng bằng vào trực giác và suy nghĩ của nàng hiển nhiên biết được trong này có uẩn khúc bởi vì những người từ chiến trường uyên linh trở về đa số sẽ có những chiến lợi phẩm nhất định, những
chiến lợi phẩm kia không phải của những người từ Hạ Vị diện khác tới sao?
– Ngươi có biết Vạn Độc Tông ở Thâm Uyên đại lục không?
Hồ Nguyệt Nương hỏi
Sau vài lời kích động, Độc Thiên Lão quỹ lấy lại bình tĩnh bình đạm nói.
– Đúng vậy chúng ta là người của bọn họ.
– Ngươi…
Sát khí Hồ Nguyệt Nương bùng lên thấy rõ hiển nhiên cái danh tự này có vấn đề rất lớn.
Tinh Gia thấy vậy thì khẽ khục khục một tiếng làm cho Nguyệt Nương giữ bình tĩnh.
– Cái bộ dạng điềm đạm đáng yêu thường ngày đâu rồi a?
Độc Thiên Lão Quỹ chắp tay vái Nguyệt Nương một cái thật sâu rồi nói.
– Ta biết Vạn Độc Tông là tông môn đã gây thù chuốc oán rất nhiều, Linh Huyền đại lục, và dường như toàn bộ người đều rất có mối hận với Vạn Độc Tông.
Haizzz… chúng ta vốn dĩ muốn truyền tống tộc nhân của mình đến đây cũng là vì tránh cái móng vuốt của họ. Ta gia nhập nguyện ý làm một phân nhánh của Vạn độc Tông cũng vì thân bất do kỷ mà
thôi.
Nghe độc thiên lão quỹ giải trình hồ nguyệt nương mới có gương mặt đôi chút hòa hoãn.
– Cách đây không lâu ta nghe nói trong độc tà tông có cường giả kim cang cảnh không dưới vài người, có phải là người của vạn độc tông?
– Đúng vậy, chuyện chúng ta thường xuyên đến địa bàn rèn luyện của tông môn quý phái cũng là một phần trong kế hoạch, từ đó mới có thể đã động đến Trung cấp tông phái làm cho những người kia
không thể tiếp tục ở đây nửa mà họ đã rời đi về vạn độc tông. Ta cũng thành thật cáo lỗi, nhưng mong tông chủ Lưu Nguyệt Tông ngươi hiểu cho, ta không còn lựa chọn nào khác.
Độc thiên lão quỷ mang một tâm tình chân thật biểu đạt ra. Thật vậy nếu không có kế hoạch thường xuyên quấy phá nơi rèn luyện của đệ tử lưu nguyệt tông thì không thể làm cho các tông phái trung
cấp chú ý tới, bởi vì vài người kia của vạn độc tông ở đây đối với độc thiên lão quỹ là một loại áp lực nặng nề. Ngoài những cống phẩm mà tộc nhân bọn họ dân lên còn phải bị uy áp của những người
kia ngày ngày dày xéo các đệ tử.
– Kể ra ngươi cũng là một người khá thú vị a.
Tinh Gia nhìn nhìn độc thiên lão quỹ nhếch miệng cười cười đầy thâm ý.
– Mong Tinh gia ngài giúp đỡ tộc nhân ta, chỉ cần có thể sửa chữa truyền tống trận này thì cho dù ngài có muốn lấy bộ xương già này ta cũng chấp nhận.
Độc Thiên Lão Quỹ bài ra bộ dạng vô cùng trịnh trọng vái tinh gia một cái thật sâu.
– Nếu đã lấy công của ngươi thì tất nhiên ta sẽ làm, bắt đầu thôi, ta cần nghiên cứu một chút các ngươi cũng đừng phiền đến a.
Nói xong Tinh Gia hóa thành một đạo bạch quang đáp xuống vị trí trung tâm của thung lũng thần thức tảng ra. Thông thường nếu một bố trí một trận pháp thường dễ dàng hơn là sửa chữa một truyền
tống, bởi vì linh trận muôn hình vạn trạng biến hóa khôn lường, mỗi người đều có một sự cảm ngộ khác nhau.
Độc thiên lão quỹ nhìn Tinh Gia bắt đầu hành động thì cũng chọn một ngọn cô phong khoanh chân ngồi quan sát, theo lão tính toán linh trận này ít nhất cần một tháng thời gian để hoàng thành thế
nhưng lão đã xem thường tài nghệ của Tinh Gia.
Chỉ mất vài phút là Tinh Gia từ trong nhập định mở bừng mắt sau đó hai tay liên tục biến đổi thủ ấn lặp tức có từng điểm hoa văn li ti bay ra từ lòng bàn tay của hắn vung nhập vào trong thiên địa.
Cũng chỉ mất khoảng 2h thì địa hình phong thủy nơi đây bắt đầu ẩn ẩn có một tòa linh trận sơ bộ được hình thành. Độc Thiên Lão Quỹ thấy cảnh này thì mồm cũng không ngậm lại được nửa, lão vô
thức dụi dụi đôi mắt nhìn một màng ở phía trước.
– Người này…