– Làm sao? Tiểu tình lang bị người ta ức hiếp chịu không được à.
Miệng thì châm chọc Trúc Vũ Hy nhưng chủy thủ trong tay không ngừng công kích vào những chỗ yếu hại của Trúc Vũ Hy, hai người tu vi ngan nhau nhất thời Trúc Vũ Hy cũng không dứt ra được,
nàng hét lớn.
– Nhanh đem tiểu bạch chạy đi.
– Hủm…
Võ thừa ngẩn ra một cái.
– Hè hè…. Muốn chạy sao đã muộn rồi.
Nam tử hắc y nở nụ cười dâm đãng, thủ trảo màu đen xé gió lao tới nhắm vào cổ họng Võ Thừa bóp mạnh.
Thủ trảo chưa tới sát khí cùng kình phong đã đập vào mặt Võ Thừa, thần sắc hắn như thường vẫn không duy chuyển, hắc y nam tử cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù biết đối thủ của hắn chỉ là một võ giả trúc cơ nhưng trong linh hồn hắn vẫn cảm thấy bất an, cảm giác này là do hắn nhiều năm chém giết sinh tử sinh ra không phải tự dưng mà xuất hiện.
Nhưng sự thật người này võ giả trúc cơ không hơn không kém đối với tu vi thái ất ngũ trọng như hắn cơ hồ một ngón tay cũng giết được người này.
Trong lòng phòng bị nhưng ra tay hung ác. Khoảng cách đến đầu Võ Thừa cách 1m chợt đôi mắt hắn trừng lớn, bên tai hắn chỉ nghe tiếng la hét thảm thiết của những người bị hắn giết chết, già có trẻ
có gái trai đều có hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một âm thanh lạnh băng như đến từ cửu u luyện ngục vang lên trong não hải của hắn.
– Ngươi có tội !
Ong…
Nam tử hắc y này đột nhiên ngã lăn ra đất ánh mắt trắng giả vô thần chết bất đắc kỳ tử. Mọi chuyện nói thì chậm nhưng từ lúc hắn còn cách Võ Thừa 1m đến khi rơi xuống chỉ là một cái hít thở mà
thôi.
Võ Thừa vẫn đứng đó gương mặt không chút thương tiếc nhìn xác nam tử trên mặt đất.
– Trên người ngươi có khí tức làm ta chán ghét.
Nói nhẹ một câu Võ Thừa chợt xoay đầu nhìn về phía các nữ nhân.
– Cái gì… chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể?
Chuyện ở đây cũng bị những người đang giao chiến chú ý tới, Tử Điệp đôi mắt trừng lớn hung hăng đánh một chưởng tới Trúc Vũ Hy kéo dài khoảng cách hai người. Sắc mặt nàng kịch biến nhìn Võ
Thừa.
– Linh Hồn Phán xữ? Ngươi là Linh Giả.
Không chỉ nàng thất kinh mà kể cả ba người Trúc Vũ Hy cũng chấn động không thôi. Một ánh mắt giết chết Thái ất ngủ trọng chỉ có thể là Linh Vương trở lên mới có thể thi triển. Nhất là trúc Hà nàng
lúc này thần sắc đầy phức tạp nhìn Võ Thừa, lúc này cái bóng người có phần cơ bắp kia mang đến cho nàng một cảm giác sâu không lường được.
– Ngươi là ai?
Tử Điệp sắc mặt âm trầm nhìn thật sâu Võ Thừa một cái nhàn nhạt hỏi.
– Ta…
Bên tai Võ Thừa lập tức truyền đến âm thanh của Tinh Gia.
– Đầu đất, cẩn thận danh tính!
– Ta chỉ là một kẻ lang bạt tán tu mà thôi.
Tử Điệp khẽ nhíu mày, sau đó nàng rất nhanh nở nụ cười sáng lạn thân hình hơi ưỡn ra lộ ra đường cong cùng những phần da thịt trắng như tuyết với hai cái đồi mộng mơ nói.
– Vị Huynh Đài này, nếu như là hiểu lầm chuyện vừa rồi xem như là không có chuyện gì… chỉ cần tiếp theo ngươi không nhúng tay vào thì tiểu nữ xin mời đại hiệp đến sơn môn uống rượu đàm đạo, Huynh thấy thế nào?
Lời nói uyển chuyển cùng hành động của Tử Điệp khiến cho Tinh Gia phía sau máu mũi chảy dài xuống miệng, hắn đưa tay đập đập lên đầu con khỉ đang cõng hắn trên lưng, con khỉ ngơ ngẩn ngước
lên cũng có hai hàng máu mũi chảy dài xuống tới miệng. Cả người cả khỉ cùng lộ ra một nụ cười ngu ngốc và một ánh mắt đờ đẩng.
– Hừ… hồ ly tinh.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!