Triệu La Hồ mỉm cười chát đắng hắn chăm chú nhìn Trường Ngạo hồi lâu rồi nở nụ cười đầy hòa ái. Mang theo bộ mặt đầy
luyến thương cùng tội lỗi. Như nhớ lại những ký ức tươi đẹp trong dĩ vãng xa xôi năm ấy. Hồi lâu hắn thở dài.
– Ta chỉ muốn nghe một lời từ ngươi mà thôi, ngươi có thể nói cho ta nghe một lần được chứ? Ta không dám xin ngươi tha thứ
nhưng hãy để ta một lần gọi ngươi là…
Nói đến đây đôi mắt Triệu La Hồ chảy xuống dòng huyết lệ. Hơi thở khò khè.
– Con trai…
Đôi mắt Trường Ngạo trừng lớn như có hàng trăm tia sét đánh vào trong não hải của hắn. Người mà hắn hận nhất, hắn cho là
kẻ thù lớn nhất của cuộc đời hắn lại dùng tánh mạng bảo vệ hắn, trong giây phút cuối đời lại còn gọi hắn là con.
Triệu La Hồ nhắm mắt, sinh khí tiêu tán, có thể mơ hồ thấy một luồng bạch quang từ đỉnh đầu hắn từ từ bay lên rồi tiêu tán
cùng với mảnh thiên địa. Trường Ngạo ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng rồi quỳ rạp xuống đó nước mắt không ngừng tuôn
rơi.
Võ Thừa ở một bên nhìn thấy hết thảy, hắn cũng trầm ngâm không nói gì. Hồi lâu Hạ Khuê đi đến bên cạnh Trường Ngạo đôi
mắt nàng cũng ngấn lệ, nhẹ nhàng ôm Trường Ngạo vào lòng…
.
.
– Sai rồi… lần này sai quá rồi…
Quách Phàm, Trương Lập, Thái Thanh Hải liên minh triệu gia theo Đặng Bình Chân vẫn lạc mà tan rã, không còn ý chiến chiến
đấu tụ tập lại một chỗ.
Nhìn gương mặt hung ác của Lưu Khanh, Quách Phàm cắn răng nói.
– Quách Gia ta nhận thua, nguyện dân lên một nửa tư nguyên cùng một nửa địa bàn của Quách Gia trong thành Ngan Bạc.
Hạ Đồ, Mang Hữu Hình, Lưu Khanh gương mặt âm trầm, mặt dù thắng nhưng bọn họ cũng phải chịu thiệt hại không nhỏ.
Tiếp tục là Trương Gia, Thái Gia và tất cả các gia tộc nhỏ phụ thuộc đều nguyện ý dân lên tư nguyên cùng địa bàn. Hơn một
nửa gia tộc phụ thuộc trong số đó thì xin đầu nhập vào phía bên liên Minh Hạ gia.
.
.
.
Đại chiến khép lại, tin tức rất nhanh được các thế lực truyền đi khắp chiến địa. Một cái tên lại được lan truyền cùng với những
tiếng hít thở nặng nề khi nghe người khác kể về một cuộc chiến tưởng chừng như phía liên minh Hạ Gia đã bại, cuối cùng
người kia một cước đá bay Trương Lập cường giả thái ất lục trọng. Và cũng một búa bổ ra khiến cho đại trưởng lão Triệu gia
tan thành mây khói.
Về chuyện này khi nghe nói đến cũng là có chút hoang đường. Thành Ngan Bạc xưa nay cường giả như vậy sao bọn họ
không nghe nhắc đến.
– Võ Thừa… người này là ai? Lúc trước cũng từng có nghe nói qua nhưng rất mơ hồ, hôm nay lại một lần nữa tên người này
được mọi người nhắc đến.
– Haizzz… ta nghe nói cái kia Võ Thừa là một lão quái sống lâu năm tu vi thái ất thất trọng, dưới trướng có một gia tộc ẩn thế
nghìn năm.
– Hồ đồ nói nhảm. Ta nghe nói cái kia tên Võ Thừa lợi dụng lúc Triệu Gia đang nội chiến ra tay đánh lén mới khiến đại trưởng
lão Triệu Gia vẫn lạc tại đương trường.
– Thúi lắm… con mẹ ngươi, ngươi bị ngu à. Cường giả thái ất lục trọng đỉnh phong như đại trưởng lão Triệu Gia lại có thể bị
đánh lén được sao? Đồ ngu học…
– Con mẹ nó lão tử nói thế là thế ngươi muốn đánh nhau sao?
– Tốt ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt. Đến a… đánh…
Từng tin đồn thất thiệt được truyền ra. Cuối cùng cái tên võ thừa kia giống như một chủ đề thất thiệt nhất được tất cả võ giả
trong chiến địa bàn tán. Mà lúc này người được bọn họ đang bàn tán nhiều nhất đang ngồi bên trong một thạch thất không
ngừng thổ nạp linh lực để hấp thu dược lực từ đan dược.
Sau trận chiến với liên minh Triệu Gia đã được hai ngày tất cả những chuyện đối với hiệp hội các gia tộc liên minh đấy Võ
thừa không có quan tâm đến, Hắn cũng nhận được đan dược từ tay Tinh Gia và Hạ Mẫn. Sao một hồi quấn quýt lấy hắn nàng
tiếp tục về chỗ luyện đan để luyện chế đan dược trị thương cho liên minh Hạ Gia.
Sao một hồi Võ Thừa mở mắt nhìn viên đan dược màu đen bóng trên tay hắn thì thầm.
– Đan dược tứ phẩm do tinh gia luyện chế.
Không chút nghĩ ngợi Võ Thừa cho ngay vào trong miệng, vừa vào miệng đan dược trực tiếp hòa tan một luồn năng lượng
cùng cảm giác như ăn rất nhiều thuốc bổ vào trong. Nhiệt lưu dinh dưỡng chạy khắp toàn thân, ngay lập tức từng sợi gân trên
toàn thân hắn ngọ nguậy như trùng, dưới lớp da màu huyết sắc bì dần dần chuyển sang thành màu nâu đen, từng tiến nổ ban
ban chỉ có hắn mới có thể nghe được phát ra từ bên trong da thịt, gương mặt hắn có chút vặn vẹo vì sự biến đổi của cơ thể,
thời gian cứ thế trôi qua.
.
Chiến địa chi nguyên, một năm để tất cả tộc nhân của các gia tộc thao luyện trong máu lửa từ đó các cơ duyên tìm đến. Có
người bỏ mình nhưng có người từ trong khói lửa đạt được cơ duyên to lớn thay đổi cuộc đời bọn họ.
Trên vị trí đài cao ngoài chiến địa. Ba lão giả ngồi ở vị trí trung tâm của 8 ghế cao nhất, ở đó gương mặt tươi cười vui vẻ. Phía
dưới là ghế ngồi của hơn 15 tông phái hạ cấp. Tất cả đều đang bàn tán về việc quan trọng nhất sắp xảy ra.
– Võ Đài Chiến…
Sau khi chiến địa đóng lại. Từng thiên kiêu của các gia tộc sẽ có một hồi chiến đấu để được lọt vào mắt các tông môn cùng sự
ban thưởng rất hậu hĩnh. Trận chiến này sẽ quyết định tương lai của từng người và từng gia tộc trong thành Ngan Bạc. Sự kỳ
vọng của các gia tộc lúc này được đặt trên vai của lớp trẻ gia tộc mình.
– Thời gian kết thúc chiến địa còn khoảng 5h đồng hồ nửa thật là chờ mong a.
Lương Quang lão giả ở một bên xoa xoa đôi tay ánh mắt đầy chờ mong nhìn một mảnh không gian vặn vẹo trước mặt, nơi đó
khi mở ra tất cả các gia tộc bên trong chiến địa sẽ được truyền tống ra ngoài đến Võ Đài Chiến.
– Ha ha đúng vậy. Lần này đến đây đúng là lần duy nhất sau hơn 80 năm mà ta thấy thỏa mãn nhất.
Lâm Thiên Thức lão giả mở miệng. Ánh mắt cũng đầy chờ mong.