Cái thủ thế này là trước đây rất lâu hắn trong lúc bị người ta truy đuổi đã tìm đến sự giúp đỡ kia của một lão bằng hữu có huyết mạch khủng bố Chân Long Cổ Tộc tên là Lạc Long Quân.
Vị này là một kiêu hùng. Năm đó vì thê tử một mình xông vào tiên tộc đại náo sau đó mang nàng đi, trải qua đại chiến nên thê tử của vị này bị thương rất nặng.
Hai người sao này vì không được sự đồng tình của cả tiên tộc và chân long cổ tộc nên đã đi đến lánh đời ở địa phương đó. Mà tinh gia đã từng luyện đan dược giúp vị này cứu thê tử của mình.
Nên khi nghe tinh gia bị gặp hiểm cảnh vị này đã ra tay che chở hắn. Từ đó tinh gia cũng ở lại nơi này một khoảng thời gian.
Một tinh hà yên bình…
Tinh hà kia rất ít sự sống. Ở một hệ ngân hà trong số đó có một vị diện gọi là trái đất. Những đại năng nơi này bao gồm Lạc Long Quân, Zeus, Odin, Bàn Cổ, Thái Dương Nữ Đế, Phạm Thiên, Cổ Đàm, Quãng Hàn Cung Chủ…. Và một số người nữa tiến hành phong ấn đồng thời phong tỏa linh khí.
Hành tinh kia không có linh khí nên cũng không thể tu luyện. Trong cảm nhận của tinh gia hành tinh đó thật sự là nơi yên bình nhất.
Mặc dù ở các quốc gia với nhau có mâu thuẫn nhưng chung quy rất yên lành. Không phải như những thế giới khác trong vũ trụ vì tranh chấp không ngừng chém giết thậm chí có rất nhiều hành tinh to
lớn cũng vì chiến đấu của các đại năng mà vỡ nát vị diện, sinh linh đồ thán.
Hắn ở trái đất trên dưới trăm năm lại thấy hòa bình yên ổn. Đồng thời cũng học được cái thủ thế giơ ngón giữa này ở nơi đó…
Hắn rất lấy làm tâm đắc. Nếu không vì bản thân hắn đặc thù không thể ở mãi nơi đó thì hắn cũng nguyện sống bình yên mãi ở cái thế giới tuyệt vời ấy.
Càng nghĩ về hành tinh xinh đẹp kia tinh gia lại càng cảm khái vạn phần.
– Mong là có một ngày nào đó khi mọi việc êm xuôi. Ta hẳn lại về với hành tinh kia, trái đất a, một nơi thật tốt đẹp biết bao…
Cảm khái hồi lâu tinh gia lại nhìn về phía Võ Thừa đang không ngừng cùng trường ngạo trao đổi chiêu thức.
– Tên đầu đất này hắn đã có tạo hóa to lớn như vậy. Chấp niệm lại nặng nề không biết sau này hắn có đạt tới một bước kia?
– Tinh gia…
Đột nhiên có tiếng gọi khẽ của thiếu niên kia vang lên. Tinh gia từ trong suy nghĩ thoáng trở lại hiện thực.
– Um… À… Cái thủ thế này ngươi chỉ dùng với người ngươi ghét bỏ. Đặc biệt với đối thủ của ngươi càng nhiều càng tốt…
Thiếu niên nghe vậy trầm ngâm chốc lát lại hỏi tiếp.
– Vậy nó có tác dụng gì không?
Tinh gia trợn mắt.
– Đương nhiên có. Khi ngươi làm thế tự nhiên sẽ thấy bản thân ngươi có khí lực hẳn ra và sẽ thấy chiến thắng 50 phần trăm rồi đó. Phần còn lại nhẹ nhàng đánh tiếp là được.
Nghe tinh gia nói ánh mắt thiếu niên này sáng hẳn lên dường như đã cảm ngộ được thứ gì rất sâu sắc. Hắn vội ôm quyền với tinh gia rồi chạy thẳng đến tên thiếu niên còn lại quát lớn.
– Hạ bằng. Từ nay ta sẽ đè ngươi đánh…
Nói xong hắn giơ ngón giữa lên trước mặt thanh niên tên Hạ bằng kia ngẩng mặt cao lên giống như nhìn Hạ Bằng bằng cái lỗ mũi của hắn.
Thanh niên tên Hạ Bằng chứng kiến tên này lại nói gì với tinh gia hắn nghĩ tên này đã được Tinh Gia kia chỉ điểm trong lòng cũng xúc động. Thấy khí thế tên này đột nhiên tăng mạnh hắn cũng lúng túng
khẽ liếc mắt về phía Tinh Gia.
Tinh gia nhìn cảnh này tròng mắt mở to, sau đó cười lớn hahaha. Bộ dạng rất đắc ý…
– Được được… Tiểu tử thật là có khí phách trang bức. Ngươi lại giống ta khi còn nhỏ đôi chút. Mặc dù khí thế vẫn còn kém ta năm đó xa nhưng vẫn coi như nhập môn a…
Thiếu niên này tên Hạ chính. Hắn nhỏ hơn hạ bằng một tuổi cũng là dòng dõi gia tộc nhưng trước nay luận võ trong tộc luôn bị Hạ Bằng bán hành ngập mồm. Nên khi nghe tinh gia nói hắn vô cùng tự tin
hôm nay có thể đè tên Hạ Bằng này ra hung hăng mà giáo huấn hắn.
Chương trước Chương sau
Hành Tinh Yên Bình Nhất
2/2
©2021 – Bản quyển thuộc Tinh Quán Truyện
Trở về đầu trang
Hạ Bằng thấy thế cũng bồn chồn trong lòng nhưng tâm tính tên này cũng rất có cốt khí. Thế là hắn đứng lên quát.
– Hạ chính… Ngươi là muốn bị ăn đòn phải không, ta lại đè ngươi đánh đừng chạy lại cầu cứu Khuê tỷ.
Nói xong hai thiếu niên lao vào nhau đánh lộn. Sau một lúc Hạ chính kêu to.
– Khuê tỷ cứu mạng. Cứu mạng…
Hắn vừa chạy lại hai thiếu nữ đang ngồi nhìn Võ Thừa cùng Trường Ngạo luận bàn. Hạ Khuê nàng mỉm cười nhìn hắn rồi bảo.
– Hạ Bằng đừng bắt nạt đệ đệ nữa.
Hạ bằng thấy vậy cũng hừ một tiếng rồi đi về phía khác.
Tinh gia chứng kiến hết thảy, gương mặt khó coi lại vỗ vào trán mình.
– Nhóc con… Thua xa người ta vậy cũng hung hăng phách lối làm gì? Ai…
Tinh gia cũng không biết trong lòng Hạ Bằng đầy cuộn sống. Thường ngày Hạ Chính chỉ trụ được vài hiệp hôm nay đã có thể đánh với mình lâu vậy. Hắn thầm nghĩ phải nghiên cứu cái thủ thế này nhiều
hơn mới được… Nếu Tinh Gia lại hiểu tâm tư của Hạ Bằng này chắc lại vỗ đùi đắc ý không ngừng.
Ầm… Phịch…
Âm thanh trầm muộn vang lên Võ Thừa cùng Trường Ngạo cùng lùi ra, sau đó nhìn nhau rồi cười cười.
– Đa tạ Thừa huynh đã nương tay.
Hừ…
– Ai thèm cái thuật luyện đan gì đó của ngươi chứ…
Hạ mẫn chu cái môi nhỏ xinh xắn liếc xéo về phía Tinh Gia.
Tinh Gia co giật cơ mặt vài cái…
– Ai… Thiếu nữ mới lớn này thật chanh chua. Để rồi xem Tinh Gia ta thu thập ngươi thế nào… Hừ…
Tinh gia nói thầm trong lòng, đột nhiên đôi mắt Tinh Gia phát sáng.
– Tới… Thật là đúng lúc a…
Sau đó hắn khẽ quát.
– Tất cả tập hợp lại…
Rồi đó hắn nhìn về một hướng khác trong khu rừng.