Về việc này Võ Thừa chỉ biết đưa tay lên sờ mũi. Đặc biệt khi hắn nhìn thấy hơn 14 nữ tử thiên kiêu của các gia tộc vây quanh
thì gương mặt lại càng hiện lên vẻ khổ sở.
– Đại ca ta ở cùng một tổ với huynh.
Một âm thanh có phần êm tai vang lên, võ thừa xoay đầu bắt gặp đôi mắt phượng chớp chớp bên phải hắn. Mị Nhi vận một bộ
váy bó sát người lộ ra đường cong kiều diễm cùng một đôi chân thon dài không tì vết. Nàng nở nụ cười đầy nhu mì nhìn Võ
Thừa.
Võ Thừa mỉm cười gượng gạo nhẹ gật đầu tiếp theo đó là hàng loạt tiếng nữ nhân vang lên bên cạnh hắn. Không biết các gia
chủ của các gia tộc nói gì hoặc là biểu hiện của hắn bên trong chiến địa mà lúc này một màng phát sinh làm cho các nam tử
của các gia tộc khác đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa không chút thiện ý.
– Hắn là người nào? Hửm cái kia không phải là nữ thần lưu Mị Nhi của Lưu gia sao. Con mẹ nó tên khốn này…
Rất nhiều ánh mắt bất hảo kèm theo chiến ý hướng về phía Võ Thừa. Đột nhiên hắn cảm giác giống như có vạn con kiến bò
khắp người.
– Lưu Khanh, ngươi khá lắm…
Hạ Đồ ngồi trên một ghế trên khán đài xung quanh là hơn 15 gia chủ của các gia tộc lớn nhỏ khác nhau xung quanh. Lão đưa
ánh mắt nhìn về nam tử bên cạnh mở miệng.
– Cái này chuyện của bọn trẻ không liên quan tới ta a.
Lưu Khanh nhún nhún vai trả lời nhưng gương mặt lại không dấu sự đắc ý. Hắn cũng từng có ý tứ cho con gái mình tiếp xúc
với tên kia. Vì quả thật thực lực bài ra của Võ Thừa trong mắt hắn rất kinh diễm. Trong lòng hắn thầm nói.
– Hừ… không trách ta được ai bảo ta có con gái đẹp như vậy chứ.
Nghĩ đến đây hắn lại nhớ đến người vợ đã quá cố của mình.
– Con mẹ nó chiêu này của Lưu Lão Đầu thật cao tay. Cái kia Võ Thừa thiếu hiệp thiên tư kinh người. Haizz nếu ta có con gái
nhất định phải gả cho hắn a.
Mang Hữu Hình thì không chút khách khí âm thanh to gõ tất cả mọi người đều trợn mắt.
– Mẹ kiếp vô sĩ vậy cũng nói được, bởi vậy ngươi làm gì có con gái nào.
Mang hữu hình cười ha hã một tiếng rồi cũng đưa ánh mắt đầy tán thưởng nhìn về Võ Thừa ở chiến đài.
Chỉ thấy lúc này ở chiến đài vị trí nhận ra hắn rất dễ, xung quanh là một nhóm thiếu nữ oanh oanh yến yến ai nấy đều có nhan
sắc mỹ miều. Bắt gặp cảnh này các trưởng lão của các tông môn tham gia lựa chọn đệ tử cũng hiện lên vẽ mặt cổ quái. Riêng
ba lão giả phía trên đài cao thì càng nở nụ cười khổ.
– Người này nếu tham gia vào chiến đài thì tất nhiên sẽ không có đối thủ. Đối với hắn mà nói có lẽ chỉ là cưỡi ngựa xem hoa
cho vui thôi.
Lục Chấn Hà gương mặt luôn bình đạm lúc này cũng phải cảm thán một câu. Hai lão giả còn lại thì đôi mắt lóe tia sáng không
biết đang suy nghĩ gì.
– Tinh Gia… chuyện này là sao?
Hạ mẫn ngồi cạnh một bên Tinh gia không ngừng chu cái miệng nhỏ càu nhàu từ sớm tới giờ, ánh mắt nhìn những người con
gái kia đầy chán ghét.
Tinh Gia chán cũng đổ mồ hôi khi thấy cảnh này chỉ biết dùng lời lẽ an ủi tiểu nha đầu. Thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt đầy cảm
khái nhìn Võ Thừa.
– Aizzz… biết sao được. Thằng nhóc này giống hệt ta khi còn trẻ a. Hạ mẫn ta nói là họ chỉ xúc động nhất thời thôi. Đại ca của
ngươi có mất sợi lông nào đâu đừng nóng ha ha đừng nóng.
– Hừ… một đám yêu nữ… hồ ly…
Hạ mẩn gương mặt nhỏ nhăn nhó không phục, khoanh tay trước ngực lại mắng nhỏ vài câu. Khiến cho Tinh Gia lại một hồi
thở dài, tộc trưởng diệp gia một bên nhìn Hạ mẫn nàng cũng mỉm cười đầy bất đắc dĩ.
Beng…
Một tiếng chuông lớn vang lên. Lão giả đều hành vòng đấu thứ nhất cất cao giọng.
– Vòng thứ nhất loạn chiến bắt đầu…
Lời vừa dứt đột nhiên Võ Thừa cảm giác được có hơn vài trăm ánh mắt không chút thiện cảm nhìn hắn. Một thanh niên nam
tử tu vi trúc cơ cửu trọng đĩnh phong xong thẳng đến vị trí Võ Thừa sau đó hắn hung hăng chỉ tay thẳng phía vào mặt hắn hô
lớn.
– Ta… Vương Nhật khiêu chiến với ngươi.
Võ Thừa ánh mắt lóe sáng, gương mặt trở nên tươi cười. Hành động này đập vào mắt thanh niên tên Vương Nhật hắn có dự
cảm bản thân dường như vừa phạm phải một sai làm ngu ngốc nhất cuộc đời, thế nhưng nhìn một đám nữ tử môi son má đào
sắc nước hương trần ở đó lại khiến cõi lòng nổi ganh tị dấy lên tận não hải.
Võ Thừa định bước ra nhưng một âm thanh từ một gia tộc khác vang lên, lại là của một nữ tử.
– Vương nhật… có dám cùng ta chiến một trận?
Thanh niên tên Vương Nhật cắn răng hét lớn.
– Xú nha đầu Hàn gia bổn đại gia chưa tìm ngươi tính sổ ngươi lại vì tên khốn này ra mặt. Tốt tốt lắm vậy để xem ta làm nhục
ngươi thế nào.
Rất nhanh hai người đánh nhau kịch liệt, trên Võ Đài mặc dù nói hỗn chiến nhưng những người đánh nhau là do nhìn không
thuận mắt và tự ý khiêu chiến lẫn nhau nên tình trạng cũng không hỗn loạn như trong suy nghĩ của các tông môn.
Một lão giả trên đài mở miệng.
– Lớp trẻ này thật khác với lớp trước.
Võ Đài to lớn nhưng chỉ bộc phát hơn 20 vòng chiến nhưng chủ yếu các tổ đội từng người đánh nhau không tả xung hữu đột tí
nào.
Võ Thừa ngẩn ra khi nhìn một màng trước mắt, hắn định mở miệng nói gì nhưng nhìn hành động dứt khoát của thiếu nữ kia lại
thôi, mắt thấy một thiếu nữ đã cầm một thanh trường kiếm. Vận một bộ lam bào dáng người thướt tha, da trắng như tuyết, môi
đỏ mộng, ánh mắt đượm buồn, nhưng sắc mặt nàng lại lạnh lùng vô cùng.
Thiếu nữ này linh căng băng hệ hiển nhiên đã cùng thanh niên Họ Vương kia kết thù oán từ trước lúc này cũng là trùng hợp
khi Vương Nhật nhìn Võ thừa không vừa mắt muốn một hồi giáo huấn thì bị nữ tử này cắt ngang.