Lưu gia đám người hung bạo tấn công. Nhất thời Lưu gia đang chiếm thượng phong một chút lại lâm vào thế hạ phong.
Lực chiến bây giờ không thể nào chóng chọi lại hai đầu yêu thú này được. Lưu Gia đám người nghiến răng nghiến lợi đột
nhiên Mị Nhi nàng nghe Tinh Gia truyền âm đến.
– Không cần hoảng hốt các ngươi chỉ cần cầm chân chúng một nén nhang sau đó sẽ có người giúp các ngươi.
Nghe vậy Mị Nhi nàng mới bình tĩnh. Liếc mắt nhìn Võ Thừa đang một mình đánh nhau với một đầu khỉ đột khác nàng cũng có
chút yên tâm.
– Có hắn ở đây có lẽ không quá nguy hiểm.
Nàng cắn răng nói với Lưu gia đám người thần sắc đang rất khó coi.
– Các vị. Tinh gia nói chỉ cần cầm chân hai đầu yêu thú này một nén nhang sẽ có người giúp đỡ.
Mọi người nghe vậy cũng một phần giản ra lúc này đã không còn cách khác, đành nghe vậy.
Tinh gia nhìn hết thảy một màng trước mắt, hắn nhíu mài nhưng rồi rất nhanh cũng giản ra gương mặt cười cười nhìn Đoạn
Thanh.
– Ta khó hiểu tại sao Trúc cơ bát trọng lại dấu tu vi của mình cố tỏ ra yếu thế như vậy. Thì ra ngươi lại đánh chủ ý đến trái cây
kia.
Đoạn Thanh híp cặp mắt lại nhìn Tinh Gia nhếch miệng.
– Ngươi nói hợp tác với chúng ta nhưng thực ra chỉ để chúng ta làm pháo hôi để ngươi dành thứ quý giá nhất ở trên cây kia.
Đoạn Thanh gương mặt vẫn bình tĩnh mở miệng
– Ồ… vậy ngươi biết tác dụng thứ kia?
– Ta mặc dù không biết nhưng rỏ ràng dao động phát ra từ quả kia cũng đã nói tất cả.
– Vậy ngươi nghĩ mình sẽ lấy được nó với vài trò vặt vãnh này sao?
– Ta tất nhiên không được. Nhưng có cường giả thái ất thì sao?
Tinh gia nghe vậy gương mặt trầm xuống thần thức hắn lúc này mạnh mẽ tảng ra .
Ngoài sơn cốc có hơn 10 đội ngũ đang dàn trận đợi sẵn lại có một người khoác áo bào trùm kín đầu, không nhìn rõ bộ dạng.
Khi thần thức tinh gia lướt qua người này, hắn mở mắt ra miệng lẩm bẩm.
– Thần thức mạnh mẽ như vậy là một Linh vương sao?
Tinh gia lúc này lại có chút trào phúng nhìn Đoạn thanh.
– Không tệ. Hóa ra ngươi đã liên lạc được nhiều liên minh như vậy đợi chúng ta à. Một người vừa tiếng vào thái ất cảnh linh
lực còn chưa được củng cố lại muốn cướp đồ của chúng ta?
Đoạn Thanh gương mặt chợt biến hắn không nghĩ tất cả tính toán của mình lại bị người này một mạch nhìn ra hết..
– Ngươi… ngươi… làm sao.
Đoạn thanh lấp bấp mở miệng như không thể tin được.
Tinh gia gương mặt cười cười đầy thâm ý mở miệng.
– Nhóc con. Ta chỉ một ý niệm có thể khiến linh hồn của ngươi vỡ nát. Đừng có mà làm mấy cái trò rẻ tiền trước mặt Tinh Gia
ngươi.
Tinh gia ánh mắt nhìn Đoạn Thanh kết hợp với Thần thức lan đến Đoạn Thanh có cảm giác như rơi vào vực thẳm toàn bộ bí
mật của hắn như bị người này một ánh mắt nhìn thấy hết..
– Tiền… tiền bối. Là ta lỗ mảng… Ta…
Tinh gia phất tay xoay người mở miệng…
– Ta hôm nay không muốn giết người. Cút đi.
Đoạn thanh không nói nhiều nửa hắn xoay người dẫn đám người của hắn nhanh chóng rời khỏi bên trong sơn cốc.
Khi đám người Đoạn Thanh đi xa Tinh Gia nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía bọn chúng gương mặt lạnh lùng lúc nãy bỗng
biến thành gương mặt bình thường hắn lấy tay vỗ nhẹ nhẹ lên trái tim của mình rồi thở phào một hơi.
– Mẹ kiếp đám nhóc này hù chết ta a. Hừ muốn đấu trí với Tinh gia ta sao còn lâu nhé.
Hắn lại xoay người nhìn võ thừa sau đó truyền âm.
– Đầu đất a. Cớ sự không tốt ngươi tranh thủ thời gian đánh hạ đầu Tinh tinh đó đi.
Võ Thừa nghe vậy cũng nhíu mày hắn chăm chú vào cuộc chiến của mình nên cũng không biết chuyện xảy ra,nhưng trước
nay hắn luôn nghe theo lời Tinh Gia nên thần sắc trở nên hết sức tập trung.
– Yêu thú này cơ hồ chỉ dùng nhục thể chiến đấu. Vực giới tán tất nhiên không có tác dụng với nó, chỉ còn cách dùng vũ khí
thôi.
Võ thừa thầm nghĩ trong lòng như vậy, nắm đấm của hắn cùng đầu khỉ đột va chạm vào nhau mượn lực phản chấn võ thừa lui
về sau tay phải đưa sang bắp tay trái kéo một cái cây rìu lớn hình bán nguyệt xuất hiện trong tay.
Đột nhiên võ thừa nhíu mày, nhưng đầu khỉ đột lại xong tới, nó lúc này trong tay cũng cầm một khúc gỗ khá lớn sử dụng như
một cây trường côn hung hăng đập tới Võ thừa.
Thấy vậy Võ Thừa cũng vun cây búa một kích chém ra chợt có một luồng hồng quang từ trong cây búa lao ra hóa thành một
con Kỳ Lân nhỏ bằng một đầu người.
Đều khiến võ thừa kinh ngạt hơn là con vật này chỉ vừa xuất hiện con khỉ lại như nhìn thấy thứ gì làm nó khiếp sợ không thôi
nó nhanh chóng lui về sau vài bước.
Đoàn hồng quan kia cũng không công kích con khỉ như trong tưởng tượng lại xong thẳng về phía trái trên cây kia một ngụm
ngậm lấy sau đó nó lại nhanh chóng chạy quay về bộ dạng rất gấp gáp như sợ thứ gì đó.
Mọi chuyện nói thì lâu nhưng thực chất chỉ vài hơi thở khiến cho đầu khỉ thủ hộ trái cây kia cùng võ thừa có chút ngẩn người
trơ mắt nhìn sự việc.
Nhưng đột nhiên phía sau cái cây lại phát ra một âm thanh bén nhọn ngay sau đó một đạo lưu quan màu trắng từ trong đó lóe
lên xong thẳng đến chỗ con kỳ lân.
Con kỳ lân nhỏ tuy nhanh nhưng đoàn bạch quan kia càng nhanh hơn lúc này nó đụng mạnh vào hồng quang do kỳ lân biến
thành nhất thời trái cây mà con kỳ lân vừa lấy được văng ra xa xa nằm trên mặt đất.
– Mẹ kiếp lại có một đầu Linh thú Hoàng cấp. À không đúng có lẽ là bị trọng thương khá nặng.
Tinh gia giật nảy mình hét lớn
Con kỳ lân bị đâm một cái nó vốn rất yếu nhược nhưng khi phát hiện khí tức của Tinh Thể Tâm Linh Quả nó không kìm được
ham muốn của bản thân không ẩn núp bên trong cây rìu mà trực tiếp xong ra hành động của nó như vậy rõ ràng đã phát hiện
có Hoàng cấp Linh thú bên trong.
Linh khí của cây rìu lúc này không chịu được nữa nó lại hóa thành một luồng hồng quang quay về cây rìu.