Nghiêm với gương mặt ngẩn ngơ nhìn về phía Võ Thừa rời đi miệng lẩm bẩm.
– Thành Ngan Bạc sấp có biến.
Lại qua hai ngày thời gian. Triệu cảnh hai người cơ hồ đã sức cùng lực kiệt. Hắn lúc này đã thật sự hối hận vì không nghe lời
khuyên của nhị trưởng lão. Nhưng đều làm thấy tức tối hơn là hắn nhiều lần truyền tin cho đại trưởng lão nhưng phía bên kia
vẫn thờ ơ giống như sống chết của hai người bọn họ không liên quan đến Triệu Gia.
– Tam sư huynh vẫn chưa có dấu hiệu hồi âm của gia tộc sao?
Người cụt cánh tay khổ sở lên tiếng.
Chỉ thấy Triệu Cảnh sắc mặt khó coi lắc đầu. Hắn cũng không dám báo tin cho tộc trưởng bởi vì chính hắn đã cải lệnh tộc
trưởng đưa ra. Triệu Gia chia cắt chuyện đó đã sớm hiện rõ trong gia tộc.
Hai người cắn răng lại bay nhanh đến một doanh trại gần đó.
Lã Gia. Tộc trưởng tu vi thái ất tứ trọng. Hắn đem sắc mặt tươi cười ra nghên đón hai người Triệu gia thế nhưng khi bắt gặp
cảnh tượng trước mặt hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Triệu Cảnh không nhiều lời móc trong nhẫn trữ vật một bình ngọc ném cho Lã tộc Trưởng chỉ nói ngắn gọn.
– Ngăn cản người phía sau.
Nói xong hắn dìu người còn lại tiếp tục bay đi.
Lã gia tộc Trưởng Lã Trọng Phát ngơ ngác nhìn hai người Triệu Cảnh bay đi, hàng trăm suy nghĩ thoáng lóe lên trong đầu,
mang theo gương mặt âm trầm hắn phất tay bước vào trong liều.
– Chỉ còn không hơn 10 ngày đến lúc Võ Đài chiến vì cái gì lại không ở yên một chỗ?
Lã Trọng Phát khoanh chân ngồi thổ nạp linh lực không qua 5 phút hắn mở mắt đôi mày nhíu lại.
Trên không trung nơi đóng quân Lã gia một thân ảnh với đôi cánh màu trắng đục phía sau lưng gương mặt không chút biểu
tình quan sát phía dưới. Vài hơi thở trôi qua, Lã Trọng Phát từ trong lều chính đi ra, khoảnh khắc hắn đưa ánh mắt nhìn về
người đang trên không trung nhìn xuống thần sắc khẻ biến nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh mở miệng.
– Các hạ là ai? Tại sao lại đến nơi Lã gia ta.
Võ Thừa nhíu mày nhàn nhạt nói.
– Không cần nói thừa lời làm gì. Trong vòng 10 hơi thở ngươi nên chọn hoặc bị ta phế hoặc từ bỏ liên minh với Triệu Gia.
Lã Trọng Phát hít sâu một hơi hắn hơi cúi đầu xuống tròng mắt lóe tia sáng kì dị. Hắn ngẩng đầu lên khóe miệng nhếch lên
nói.
– Ngươi có tư cách phế ta sao?
Võ thừa nghe người này trả lời gương mặt lạnh băng chỉ buôn xuống một câu.
– Ngươi chọn sai rồi.
Lời vừa dứt hắn thủ một tư thế thành quyền ầm ầm đánh xuống doanh trại Lã Gia.
Lã Trọng Phát con ngươi co rụt lại hắn giậm mạnh chân xuống đất hai tay bùng lên ngọn lửa hắn hung hăng vung mạnh lên
không lập tức một luồng hỏa diễm rực rỡ bùng cháy xong thẳng về đầu con cá voi do linh lực tạo thành từ một quyền của Võ
Thừa.
Âm thanh xèo xèo vang lên chỉ thấy đầu cá voi rất nhanh đã bị hỏa diễm dốt tiêu tán không còn.
Võ Thừa nhìn cảnh này cũng thoáng ngẩn ra.
– Công pháp hỏa diễm sao?
Thấy một màng như vậy Lã Trọng Phát ngẩn ra rồi nhíu mày, hắn là người tâm cơ thâm trầm hiển nhiên hiểu rõ
– Người này tu vi yếu như vậy tất nhiên không có khả năng đánh cho hai người Triệu Cảnh chật vật bỏ chạy như vậy.
Hắn chầm chầm nhìn Võ Thừa rồi chậm rãi nói.
– Nếu muốn ta rời Triệu Gia ngươi phải có thực lực đánh bại ta. Khi đó chẳng những ta sẽ rời bỏ Triệu mà còn tôn gia tộc
ngươi làm chủ. Vì vậy hãy đánh toàn lực đi.
Võ Thừa thần sắc ung dung rồi nói.
– Hạ gia ngươi biết chứ.
Lã Trọng Phát gật đầu.
– Vậy thì ngươi nên cẩn thận một tí.
Võ thừa cười cười. Tay phải kéo xuống chiến phủ cầm trong tay. Lã Trọng Phát hư không một trảo một thanh trường thương
dài 2m một kích đâm ra mang theo hỏa diễm hừng hực thiêu đốt.
Võ thừa gương mặt tràng đầy chiến ý cũng hung hăng xông lên. Một búa một thương kịch liệt va chạm, tia lửa cùng linh lực tứ
tán. Nhất thời giằng co.
Lã Trọng Phát công pháp hỏa diễm đặc thù, tuy là thái ất tứ trọng nhưng bằng vào linh căn hệ hỏa có thể đánh một trận với
cường giả thái ất ngủ trọng. Người này xuất thân thành Ngan Bạc nên tài nguyên tu luyện có phần hạn chế nếu đổi lại ở một
nơi khác có tư nguyên nhiều hơn có lẽ hắn sẽ là một cường giả một phương.
Võ Thừa càng đánh càng hăng mặc dù hỏa diễm đối thủ ảnh hưởng trực tiếp lên da thịt đổi lại người khác có lẽ đã sớm rơi
vào hạ phong nhưng Võ Thừa tuy tu vi không đủ nhưng thân thể hắn thì lại là cứng gắn vô cùng thế nên giằng co giữa hai
người vẫn diễn ra. Rất nhanh hai người đã giao thủ hơn trăm hiệp. Khiến cho tộc nhân Lã gia bên ngoài chứng kiến cũng há
mồm trợn mắt.
Ầm…
Một cú va chạm hai người lảo đảo lùi về sau vài bước. Võ thừa vừa trụ vững thân hình nhìn về phía Lã Trọng Phát nói.
– Ta rất muốn cùng ngươi luận bàn tiếp thế nhưng Triệu Gia phải bị diệt đó là lời hứa với huynh đệ ta.
Lã Trọng Phát thần sắc bình thường, hắn phụ thuộc Triệu gia bởi vì thực lực không đủ, nên phải chấp nhận liên minh để có
chỗ đứng gia tộc mình trong thành Ngan Bạc. Khi nghe Võ Thừa nói diệt Triệu Gia cũng giống như một chuyện không hề liên
quan.
– Đánh bại ta đã…
– Tốt…
Võ Thừa cười dài một tiếng. Lã Trọng Phát trường thương đã đâm đến. Cách Võ Thừa 5m chợt sắc mặt hắn trở nên đại biến.
Chỉ nghe âm thanh trầm thấp của Võ Thừa vang lên.
-Vực Giới Tán.
Một màng không gian vô hình gợn sóng lấy Võ Thừa làm trung tâm nhanh chóng bung ra với bán kính hơn 10m Lã Trọng phát
hỏa diễm trên người lập tức từ từ tiêu tán cơ thể vô thức lui về sao. Nhưng Võ Thừa làm sao cho hắn cơ hội thoát khỏi giới tán
của mình.
Chiến phủ hóa thành một đạo hồng quang dáng lên bắp tay trái cùng lúc đó quyền đầu tung ra, sắc mặt Lã Trọng Phát đại biến
hắn cắn răng cấm trường thương xuống đất chỉ còn sức mạnh thân thể cũng đánh ra một quyền.