sống chết không rõ.
Qua vài hơi thở hơn 100 người ở đây chỉ còn lại khoảng 70 người quỳ gối xin hàng. Võ thừa từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chưa
nói một lời hắn thu hồi ánh mắt, trầm ngâm giây lát rồi đi về phía trường ngạo lúc này gương mặt trở nên hòa hoảng nhìn
trường ngạo.
– Đệ không sao chứ?
Trường ngạo vẫn còn bàng hoàng nhìn cái xác đang nằm dưới đất. Rõ ràng của Thái Cốt Toàn đang giao chiến với hắn, khi bị
Võ thừa liếc mắt một cái hắn đột nhiên gương mặt vặng vẹo rồi từ từ ngã nhào xuống đất.
Chỉ một ánh mắt làm cho một cường giả vừa đột phá thái ất cứ thế ngã xuống thử hỏi làm sao hắn bình tĩnh cho được. Trong
lòng một hồi dậy sóng, Trường Ngạo hít sâu một hơi rồi cười khổ.
– Đệ không sao. Đại ca huynh…
Trường Ngạo vừa định nói gì chợt tròng mắt co rút lại. Hắn nhìn gương mặt Võ Thừa. Cùng lúc đó vũ khí Võ Thừa đã hóa
thành hình xăm vào bắp tay chợt bị hắn mạnh mẽ lôi ra nắm trong tay, thần sắc ngưng trọng nhìn lên không trung.
Cùng lúc đó bên trong linh trận Tinh gia chợt ngẩn ra rồi gương mặt lại nở nụ cười quỷ dị hắn nói với Hạ Mẩn đang lầm bầm ở
một bên.
– Tiểu Mẫn a có muốn ra ngoài xem đầu đất kia đánh nhau không?
Hạ mẫn ngẩn ra, nhưng gương mặt nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng.
– Tinh gia. Thật không.
Tinh gia đưa tay sờ sờ đầu Hạ mẫn rồi gật đầu, bộ dạng tiền bối rất cưng chiều tiểu bối. Chỉ riêng lần này Hạ mẫn không tránh
đầu mà để tinh gia sờ một chút.
.
– Tất cả mọi người tập hợp lại chuẩn bị vào lại Linh Trận phòng hộ.
Tất cả mọi người nghe Võ Thừa nói. Âm thanh hắn khàn khàn mang theo chút ngưng trọng khiến tất cả mọi người cũng cảm
thấy có chút tim đập nhanh hơn,
– Ồ… tốt… ha ha đúng là người lão phu nhìn trúng, tu vi như vậy đã có trực giác nhạy bén như vậy, tốt… rất tốt…
Một âm thanh cười dài vang vọng cùng lời nói khen ngợi vô cùng rõ ràng ý tứ phát ra.
– Thúi lắm! Lương lão đầu ngươi đừng có mở miệng trước chiếm tiên cơ. Muốn đoạt người sao?
– Hai vị hãy giữ bình tĩnh.
Ba thân ảnh của ba lão giả từ không trung hiện ra từ từ rơi xuống trước mặt Võ Thừa đám người.
Võ thừa nhíu mày hắn chợt tiến trước một bước đứng chắn hết thải người phía sau trong đó có Mị Nhi cùng Trường Ngạo.
– Đại ca…
Trường Ngạo nhìn hành động Võ Thừa không kìm được xúc động định mở miệng nói gì thì Võ Thừa giơ tay lên ngăn lạy. Hắn
vẫn không quay đầu lên tiếng.
– Nếu có gì không ổn Đệ dẫn tất cả mọi người vào trong linh trận ngay lập tức.
Đôi chân mày vẫn không dãn ra Võ Thừa vẫn chăm chú nhìn lên chầm chầm phía ba người đang chửi bới nhau vì cái gì cũng
không rõ, lời nói của bọn họ được một loại lực lượng kì dị bao phủ ba người tuy đứng trước mặt đám người Võ Thừa khoảng
10m nhưng lời nói và cử chỉ bọn họ hoàng toàn mơ hồ không nghe rõ ra được là âm thanh gì.
– Không gian cầm cố! Những người này rất mạnh ít nhất tu vi thái ất bát trọng mới có thể làm đến.
Qua khoảng vài phút dường như tranh chấp của ba người đã xong họ cùng nhau nhìn về phía đám người Võ Thừa đi tới, lúc
này bên tai Võ Thừa cũng truyền đến lời nói của Tinh Gia.
– Đầu đất cất hàng nóng đi bọn họ không có ác ý đâu.
Gương mặt võ thừa trở nên hòa hoảng. Cây rìu hóa thành một đạo hồng quang dáng lên bắp tay trái của hắn. Hắn khẽ quay
đầu nhìn về phía sau thấy Tinh Gia cũng từ trong Linh trận đi ra nhìn Võ Thừa, Tinh gia nhẹ gật đầu.
Chợt gương mặt võ thừa có chút khó coi vì một bóng hình thiếu nữ nhanh như một con sóc chạy đến ôm chầm lấy cánh tay to
lớn của hắn nũng nịu.
– Đại ca sao không dẫn người ta theo có biết ở trong kia người ta lo cho huynh lắm không?
Võ thừa có chút khó xử nhìn về phía Tinh Gia, Tinh gia nhún vai biểu hiện bất đắc dĩ.
– Ở đây nguy hiểm, tiểu Mẩn muội vào trong thì hơn.
– Không… sao có người khác cũng là nữ nhân được ở đây còn muội thì không được, muội phải ở đây không đi đâu hết.
Nàng vừa nói vừa liếc nhìn Mị Nhi bộ dạng rất không vừa mắt nói.
Mị Nhi nàng khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì mà chỉ hừ nhẹ.
– Đánh nhau sống chết chứ có phải đi chơi đâu, mà có thể dẫn tiểu nữ đi cùng…
Nghe hai thiếu nữ chanh chua với nhau mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Gương mặt cổ quái nhìn mây nhìn gió. Cái này
cũng không nên xen vào a…
– Ba vị trưởng lão xin hãy cứu chúng ta.
Những người của Thái gia như tìm được cọng rơm cứu mạng lê lết cầu xin cứu giúp.
Lão giả áo tím phất tay một cái tất cả người của Thái gia đều bất tỉnh ngất đi. Mọi người của Lưu Gia cùng Hạ gia không khỏi
hít sâu một hơi, riêng Võ Thừa thần sắc vẫn không đổi, ngay cả Mị Nhi và Trường Ngạo cũng vậy.
Thấy biểu hiện người của Lưu Gia cùng Hạ gia ba người này tuy gương mặt vẫn uy nghiêm nhưng trong lòng thì rất tán
thưởng.
– Kính chào ba vị trưởng lão. Chẳng hay ba vị đại giá quan lâm không biết có gì chỉ giáo?
Âm thanh to rõ phát ra từ phía sau Tinh gia, Hạ Tư Diệp bước ra chắp tay cung kính nói.
Thế nhưng lời nói Hạ Tư Diệp giống như đều bị bỏ ngoài tay tròng mắt ba người này đều tập trung trên người Võ Thừa,
trường Ngạo cùng Lưu Mị Nhi nhất là khi ánh mắt nhìn võ thừa, ánh mắt ba người đều hiện rõ sự thèm muốn a.
Lão giả họ Lương, tóc râu bạc trắng mở miệng trước hết, lão nói.
– Tiểu bối ngươi có nguyện ý gia nhập vào tông môn của ta không?
Gương mặt cười cười vô cùng hòa ái dễ gần, mọi người nghe thấy lão giả nói vậy thì một hồi thở phào rồi âm thanh hít thở
dồn dập vang lên.
Võ Thừa nhìn Lương lão chân mày khẽ nhíu hắn chưa kịp mở lời thì lại nghe tiếp.
– Đừng nghe lão Hồ ly này nói chuyện làm gì. Đến… Đến… Tiểu bối ta và ngươi hàng huyên một chút a.
Lão giả họ lâm giật nảy mình có xúc động muốn chạy đến nắm lấy tay Võ Thừa dẫn đi. Nhưng hắn vừa động một bàn tay đã
đặt lên vai hắn.
– Aizzz… Lục huynh cái này…
Lâm lão xoay người lại thì thấy ánh mắt Lục Chấn Hà ngưng trọng nhìn chầm chầm về phía một thanh niên Bạch y. Ánh mắt
Lâm thiên Thức cũng vô ý nhìn về phía Tinh Gia, chỉ thấy Tinh gia cười cười. Qua vài hơi thở Lục chấn Hà cùng Lâm Thiên