gia lập tức cung kính đi ra nghên đón nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh chật vật của hai người này thần sắc trở nên kịch biến.
– Hai vị trưởng lão. Địch nhân thế nào phải khiến hai vị ra nông nổi như vậy.
Triệu Cảnh giơ tay cũng không trả lời Thái Nghiêm mà lạnh nhạt nói một câu.
– Kìm chân người phía sau bằng mọi giá, nếu có thể hạ sát người kia sẽ có trọng thưởng. Nói xong hắn cũng không dừng lại
mà trực tiếp phóng đi .
Thái nghiêm tộc trưởng gương mặt âm trầm, thân là gia tộc phụ thuộc về mặt lễ nghĩa phải chấp nhận cuối mình trước người
Triệu gia đặc biệt là trưởng lão. Hắn hừ lạnh một tiếng định xoay người vào trong lều trại nhưng tại thời khắc hắn định xoay
người sắc mặt kịch biến nhìn lên không trung phía xa.
Chỉ thấy một đạo bạch quang mờ nhạt nhanh chóng tiếng đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh kia con ngươi Thái Nghiên co rụt lại hắn hít sâu một hơi.
– luồng khí tức này…
Võ Thừa rất nhanh đã dừng lại phía trên nơi đóng quân thái gia. Gương mặt lạnh băng quét mắt xuống phía dưới lạnh lùng
mở miệng.
– Các ngươi quan hệ thế nào với Triệu Gia…
Tuy có hơi giật mình vì khí tức trên người Võ Thừa phát ra nhưng dù sao Thái Nghiên vẩn là tộc trưởng một gia tộc hắn rất
nhanh lấy lại bình tĩnh mở miệng.
– Các hạ là ai?
Võ Thừa đôi lông mày nhíu lại, từ khi truy sát hai người Triệu Gia hắn cũng không dốc toàn lực truy đuổi mục đích là để hai
người kia trực tiếp chạy về nơi sào huyệt để một lần ra tay khiến cho Triệu gia nguyên khí đại thương. Muốn làm được chuyện
đó thì kể cả những đồng minh của Triệu gia cũng phải nhổ cỏ.
– Các ngươi là chó săn của Triệu Gia sao?
Nghe đến lời này Thái Nghiêm gương mặt co giật hắn ghét phải mang thân phận phụ thuộc như thế này, mà người trước mặt
còn thẳng thừng gọi nói.
– Hừ… không biết ngươi là người nào lại cuồng vọng như vậy để ta xem bổn sự của ngươi thế nào mà dám truy sát hai trưởng
lão Triệu gia.
Nói xong linh lực cuồn cuộn vận chuyển thân hình từ từ bay lên không biểu hiện của một cường giả thái ất ngủ trọng.
Võ Thừa cũng không nhiều lời thời gian 1 năm trong chiến địa chỉ còn không quá 10 ngày hắn phải làm việc này, đánh cho
triệu gia và bè lũ của chúng đại thương nguyên khí.
Nắm chặt nắm đấm lấy tư thế lôi đình một quyền đánh ra.
Ong…
Tiếng kêu trầm thấp của một đầu cự kình vang lên cùng lúc đó một đầu cá voi to hơn 50m ầm ầm xong thẳng về phía Thái
Nghiêm. Thái Nghiêm sắc mặt ngưng trọng củng một quyền đánh ra không khí vặng vẹo hóa thành một đạo cuồng phong cũng
ầm ầm xong lên.
Khoảnh khắc va chạm không gian xung quanh gợn sóng kịch liệt chỉ thấy đầu cá voi có dấu hiệu bị hút vào vòng xoáy tiêu tán
mất một nửa.
– Hừ linh lực yếu nhược như vậy cũng có năng lực đánh với trưởng lão triệu gia. Hóa ra là một linh hồn đại sư.
Thái nghiêm cười lạnh. Hắn nhanh chóng lấy ra một thanh trường kiếm xong thẳng hướng Võ Thừa lao lên.
Linh hồn giả rất kị cận chiến vì linh lực cùng cơ thể khá bạc nhược. Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hầu hết mọi người.
Cảnh tượng diễn ra sao đó mới khiến cho Thái Nghiêm này thấy được hắn sai lầm cùng thiển cận cỡ nào.
Chỉ thấy Võ Thừa khóe miệng nhếch lên. Trên người ngoài da hắn hiện lên một tầng màu huyết sắt.
Huyết Sắc Bì.
Những đường vân màu đỏ giống lõi của một cây cổ thụ chậm rảy mờ nhạt ẩn hiện sau đó tay phải Võ Thừa hung hăng kéo
cây búa trên cánh tay trái xuống, một búa chém ngang, âm thanh vung vút bị cắt của không khí chỉ để lại một vệt dài khoảng
một mét trước người cùng lúc đó một đạo kình khí chứa sự sắc bén cùng hủy diệt ầm ầm chém thẳng về phía Thái nghiêm.
Sắc mặt thái nghiêm kịch biến con ngươi cu rụt lại hắn cắn răng bổ ra một kiếm.
ẦM…
Âm thanh của linh lực va chạm cùng sự sắc bén của binh khí vang lên Thái Nghiêm chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn giống
như thủy tinh keng một tiếng đứt đoạn. Dư lực đánh thẳng lên ngực hắn
Phóc xuy…
Máu tươi bắn ra thành vòi thân hình Thái Nghiêm như một viên đạn pháo bắn mạnh xuống lòng đất, khói bụi cùng đất đá văng
lên tứ phía. Võ thừa phất tay một luồng gió thổi qua chỉ thấy một cái hố sâu rộng khoảng 2m, Thái Nghiêm chật vật bò dậy từ
dưới hố gương mặt trắng nhợt liên tục phun ra vài ngụm máu tươi thần sắc kinh hãi cùng uể oải nhìn Võ Thừa.
Hắn có chết cũng không dám tin chỉ một búa vừa rồi hắn có cảm giác mình đã thân tử đạo tiêu vẫn lạc tại đương trường.
Võ thừa liếc nhìn Thái Nghiêm một cái cùng lúc quét mắt một vòng quanh nơi đóng quân thái gia ánh mắt màu đỏ của hắn tản
ra một loại uy áp đến từ linh hồn khó diễn tả.
Phịch… phịch… phịch…
Liên tiếp các âm thanh hoặc quỳ rạp xuống hoặc tròng mắt trắng giả ngã xuống không rõ sống chết.
Làm xong hắn liếc nhìn Thái Nghiêm nói.
– Cơ hội để các ngươi sống tiếp đó là rời bỏ Triệu Gia.
Thái Nghiêm từ trong kinh hải gật đầu như gà mổ thóc.
– Đa tạ các hạ đã nương tay tha mạng…