Lúc này mọi người mới hiểu ra. những xoáy nước này không hoàng toàn là thật nhưng dấu hiệu để phát hiện ra nó là huyễn ảnh cũng không dễ, hay nói cách khác không có cách nào phân biệt được
thực giả, trong giả có thật như thế mới gọi là đau đầu.
-Vậy Hắc minh khổng chương loại này không bị ảnh hưởng bởi huyễn ảnh sao? nếu đã như vậy sao nó không trực tiếp đi qua vùng xoáy này luôn, nó sao cứ tiến rồi dừng rồi tiến làm cho trái tim nhỏ
bé của ta cũng có phần muốn rơi ra ngoài a.
Mạc Thế Hải gương mặt như táp phải ruồi nói một câu. còn điều gì khó chịu hơn khi toàn thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho người ta đánh nhưng cái người muốn đánh mình cứ dơ tay lên rồi để xuống,
như vậy một lần cũng thôi cái này cứ lặp đi lặp lại làm cho người ta có cảm giác ức chế khó chịu khó nói thành lời.
Nghe Mạc Thế Hải nói vậy mọi người cũng nhìn Võ Thừa giương đôi mắt vảnh lỗ tai lên để có câu trả lời.Võ Thừa cười khổ một cái hắn lại dùng thần thức trao đổi với hắc minh khổng chương giây lát
sau hắn lên tiến.
– Nó nói xoáy nước không ngừng di động nếu đi lệch một bước sẽ lặp tức rơi vào vùng xoáy thật lúc đó ngay cả nó cũng không thể chạy ra.
Mọi người hít sâu một hơi, hóa ra những xoáy nước thật cũng duy chuyển nếu nói vậy thì việc cứ tiến rồi dừng cũng không có gì lạ. mọi người không hẹn mà cùng nhau nhủ thầm may mắn, hiện tượng
kì diệu bậc này nếu không có hắc minh khổng chương ở đây khẳng định bọn họ ăn đủ khổ. Thật vậy cái suy nghĩ này của đám người Phùng Lão chốc lát nữa đây sẽ được đội ngủ phía sau bọn họ hơn
100 chiếc du thuyền đang tiến về phía này kiểm chứng, ăn đủ khổ.
46 xoáy nước chia thành ba hàng không ngừng chuyển động phía trước ngăn cản mọi vật tiến vào bên trong, nhưng vì có sự giúp đỡ của Hắc Minh Khổng Chương mà lúc này chiếc du thuyền của đội
ngũ Võ Thừa đã từng bước tiến vào sâu bên trong hướng Đảo Ký Ức.
Lúc này nếu có ai quay đầu nhìn lại sẽ chỉ thấy một vùng thiên địa hôn ám phía sau mây đen vẫn không ngừng cuồn cuộn xoay vần, sấm sét bắt đầu có dấu hiệu buôn xuống nhiều hơn và mạnh bạo hơn
lúc trước, mỗi người trên thuyền đều cảm thấy may mắn trong lòng.
Thế nhưng đều này đã làm cho gần 100 chiếc du thuyền phía sau thì phải nói là khổ không thể tả, không phải tự nhiên Thiên Phạt Hải Ngân làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ đến vậy mà thực sự
đúng là một loại tai ương, lôi điện khủng bố, lốc xoáy, mưa đá nếu đổi những người này là phàm nhân sớm đã chết không biết bao nhiêu lần, hiển nhiên những người đứng trên những chiếc du thuyền
này đều là những người có thực lực tương đối nếu không cho họ thêm mười lá gan cũng không dám tiến vào vùng Thiên Phạt.
Mặt dù vậy tiếng la hét không cam lòng cũng làm in ỏi cả một vùng biển kết hợp với những âm thanh ì đù do lôi phạt chút xuống không chút lưu tình khiến cho người ta tâm thần hoàn toàn là một mảnh
băng giá.
Ngắn ngủi không hơn một nén nhang hơn trăm chiếc du thuyền phía sau hơn 30 chiếc đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn mảnh gỗ và những mảng máu bồng bềnh trên mặt biển có khi làm nhuộm
đỏ cả một vùng đều đó chứng minh rằng, Thiên Phạt không chừa bất cứ một ai cả.
Cũng trong khoảng thời gian đó chiếc du thuyền đầu tiên tiến vào vùng xoáy nước cuối cùng cũng đi qua khỏi.
Khoảnh khắc vừa bước qua vùng xoáy nước mọi người trên chiếc du thuyền này đều ngẩn ra một cái và sau đó là sự trầm mặt của mỏi người, nét mặt người nào cũng ngưng trọng hẳn lên bởi vì nơi
đây…
Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến dị thường cứ như họ vừa đi qua một chiều không gian khác, một vùng biển êm đềm khác, sóng biển lăng tăng không có dấu hiệu gì là bão tố, gió thổi êm đềm trên cao lại còn
có thể thấy các vì sao cao vút trên bầu trời.
-Chuyện gì xảy ra? nơi này…
Bạch Diện miệng không thể nào ngậm lại được hắn há hốc mồm mỡ to đôi mắt nhìn quang cảnh xung quanh, thậm chí cả tiếng ầm ầm do lôi phạt đánh xuống cũng không còn nghe thấy nữa, rõ ràng
khi đi qua vòng xoáy cuối cùng kia mọi thứ như cách nhau hai thế giới riêng biệt đều này khiến cho thế giới quan của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nói như vậy Bạch Diện vốn là người cố chấp nhưng cũng coi khá là trầm ổn mà còn biểu hiện ra như vậy thì đừng nói những người khác có biểu hiện kinh ngạc đến mức nào.
Võ Thừa đang trầm tư miên man nhìn về phía trước mặt, Lúc ở bên ngoài kia rõ ràng hắn thấy hòn đảo phát ra đoàn hào quan màu xanh lam ở rất gần rồi mà lúc này khi tiến vào tận đây thì hòn đảo kia
vẫn còn khá xa đại khái mắt thường chỉ có thể thấy lấp ló một hòn đảo nhô lên từ mặt biển trên dưới khoảng 10km nửa.
– Thật kì lạ.
Hắn khẽ lẩm bẩm một câu đột nhiên đôi mắt hắn hiện lên một tia sắc bén hắn hô lớn.
– Mọi người tập trung.
Cùng lúc đó nắm đấm màu đen như hắc thiết hình thành trên đầu nắm tay, hắn lập tức tung ra một quyền mạnh mẽ đánh vào vùng không gian phía trước, chỉ nghe bụp một tiếng.
Một vòng chất lỏng sền sệt kèm theo một mùi tanh hôi bắn ra, lúc này mọi người bừng tĩnh từ trong kinh ngạc thì đã nhìn thấy trên đầu nắm đấm Võ Thừa hay nói đúng hơn là cánh tay phải của hắn
còn treo lơ lửng một thân thể,
Con vật này bị Võ Thừa tung một quyền, nắm đấm xuyên qua cơ thể của nó ngay từ bộ vị giữa ngực ra sau lưng, có thể nhìn thấy rõ nó toàn thân nhầy nhụa, cơ thể có bốn chi, phía trước với đôi bàn
tay giống con người nhưng lại có màng giống chân vịt, móng vuốt sắc bén như kim thiết ẩn ẩn có u quang lóe lên, chân sau của loài ếch với bàn chân khá lớn, cái đầu khá nhỏ nhưng cái miệng lại hơi
dài ra giống như của khủng long bay, cái đuôi của nó có từng sọc trắng đen đan xen như một con rắn cạp nong cực độc và cái làm người ta rùng rợn nhất chính là cặp mắt của con vật này lại nằm ở
dưới hai nách, hơn nửa mỏi một bên mắt lại có hai đồng tử.
– Dạ Xoa MaDa…
Phùng Lão khóe miệng run rẩy lên tiếng. tiếp đó Nhan Phong Ngữ lập tức hét lớn
– Mọi người chú ý không được đứng rời rạc hãy tụ lại một chỗ bởi vì loại này chúng không đơn độc.
Nhưng lời hắn đã chậm, ngay trong một cái chớp mắt sau đó vài người không phản ứng kịp lập tức bị vài cái bóng từ dưới nước nhanh như thiểm điện lao lên ôm chầm lấy những người này chúng
hung hãn mở cái miệng bốc mùi, chứa đầy răng nhọn ngoạm một cái thật mạnh vào cổ hoặc vai một cái sau đó lại nhanh như chớp nhảy xổm xuống nước.