điều đó tương đương khi võ đài chiến bắt đầu họ chỉ được hai đệ tử tham gia.
Nếu như vậy tỉ lệ bị các tông môn nhìn trúng thật sự quá ít. Thế nên muốn tăng tỉ lệ được vào phải có nhiều lệnh bài nhiều
một chút. Cướp đoạt là chuyện hiển nhiên. Đây cũng là đều các tông môn muốn thấy.
– Chúng ta trực tiếp xong vào bây giờ sao?
Lão giả trùm kín đầu lại nói chỉ nghe Đoạn Trường Hồng nhàn nhạt lên tiếng.
– Bên trong có thể còn bốn đầu yêu thú. Không nên vọng động làm gì. Các ngươi nói 3h nữa thì 3h.
Nói xong Đoạn Trường Hồng dẫn người rời đi.
Lã gia lão giả trầm ngâm một tí rồi cũng xoay người dẫn đội ngũ của mình rời đi. Hắn có chút bâng khuâng về lời nói Đoạn
Thanh, tin tức của hắn về Hạ gia cơ hồ rõ hơn Đoạn gia.
– Ta cứ báo tộc trưởng Lã gia để hắn tính toán, Hạ gia cũng không dễ chọc vào…
Rất nhanh nhóm bốn người Tinh gia rời sơn cốc, khi vừa ra ngoài tinh gia liếc mắt hết một vòng ánh mắt sắc bén hắn cũng
không dừng lại bảo Hạ Chính dẫn đường.
– Những tên này nếu khôn ngoan thì không nên ra tay nếu không. Hừ… tên đầu đất kia chắc chắn cho bọn này lãnh đủ hậu
quả.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng hắn rất tin tưởng vào thực lực tên ngu ngốc kia, huống hồ nhận truyền thừa của một Tử Đạo
Cảnh, nếu nói ra chỉ e cả Uyên Linh Đại Lục sẽ xoán ra quần.
Nhóm bốn người đều rất nhanh chóng, lao thẳng về hướng Hạ gia tộc trưởng.
Trong sơn cốc.
Động phủ võ thừa cùng Đỗ khải.
Linh lực vờn quanh cùng những chấn động đặc biệt đến từ lực lượng linh hồn. Nếu có một cường giả kim cang cảnh hoặc linh
giả Linh Hoàng ở đây có lẽ họ sẽ rất chấn kinh bởi dao động linh hồn lực.
Lúc này thân ảnh Đỗ Khải đã khá mơ hồ, lực lượng còn lại của hắn cũng không nhiều nên miễn cưỡng cũng chỉ có thể truyền
thừa lại cho võ thừa một phần nhỏ ở thời đỉnh phong.
Hắn cũng đã ngưng việc ấy, chỉ ngồi một bên gương mặt có phần mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Bên cạnh hắn từ lúc
nào con Bạch Tượng nhỏ như con thỏ đang ở một bên không ngừng cọ đầu vào người hắn bộ dạng rất không muốn xa rời.
Đỗ Khải vuốt vuốt đầu con Bạch Tượng, âm thanh nhẹ nhàng cùng với một phần mệt mỏi.
– Tiểu Bạch… ngày này chỉ là sớm hay muộn mà thôi, ngươi rồi hãy đi theo người kia ta sẽ nhờ hắn chăm sóc ngươi thật tử tế.
Con voi trắng như hiểu ý hắn, nó quơ quơ cái vòi nhỏ rồi rống lên vài tiếng bộ dạng rất không muốn.
Đỗ Khải cười cười. Sau đó hắn liếc mắt nhìn một vòng trong sơn cốc, đặc biệt nhìn về phía một bộ xương nhìn y phục rách nát
còn sót lại có lẽ của một nữ tử.
Ánh mắt bi thương cùng mang theo chút không nở hắn mở miệng.
– Thật không ngờ cả đời ta quang minh một cõi, phán xét thế nhân, nhưng rồi lại bị chính thê tử của mình phản bội. Từ Tuyết
Nguyệt hôn thê ta, cùng ta đi từ Minh Giới đến Thần Giới vậy mà nàng vẫn không từ bỏ ý nghĩ lấy mạng ta chỉ vì ngày đó ta đã
phán xét một tên Quỷ Dữ, ngay từ lúc đầu ta đã là quân cờ trong tay nàng rồi sao…? Ha ha mạnh mẽ đến đâu rồi cũng không
có được trái tim của nàng, Tình ái trên nhân thế rốt cuộc là cái gì đây? Cát bụi… trở về cát bụi.
– Thẩm Phán Kinh… Ta đành trao lại cho ngươi vậy, đây là duyên hay là số mệnh?
Một tiếng thở dài cùng tiếng cười bi ai văng vẳng trong tòa động phủ, mang theo năm tháng oai hùng cùng đau thương của
một cường giả Tử Đạo Cảnh, trong đôi mắt mơ hồ mất mát, hắn nhìn Võ Thừa đang nhắm mắt ngồi đó thì thầm.
– Có lẽ cuộc đời ta, đến cuối cùng cũng là một mảnh ghép cho một cuộc đời khác. Người này chấp niệm quấn thân, cuộc đời
của hắn lại là một câu chuyện đầy ly kỳ của thế hệ sau này.
Ánh mắt Đỗ Khải đầy thâm ý cùng kỳ vọng nhìn võ thừa mang theo chút chờ mong…
– Thật tiếc Đỗ Khải ta không có cơ hội để chứng kiến ngày ngươi trưởng thành được. Có lẽ ngươi sẽ bị thế giới này vùi dập vì
mang trên mình hoài bích, có thể một ngày kia ngươi cũng như ta bỏ mình ở một góc khuất của vũ trụ cho đến những tàn dư
xương cốt cũng chẳng có cố nhân nào chôn xuống lòng đất mẹ, chỉ còn lại sự lạnh lẽo cùng vô tình của năm tháng đi cùng.
Nhưng cũng có lẽ ngươi sẽ trưởng thành trong sự cường đại, trở thành một người chấp chưởng vận mệnh của nghìn vạn tộc
quần, đứng giữa nghìn vạn tinh tú trên cao được người tín ngưỡng, hương khói đời đời. Ta… thật chờ mong…
Võ Thừa lúc này thần sắc có phần đỡ hơn lúc trước nhưng mắt hắn vẫn nhắm chặt, hắn đang trong một trạng thái cảm nhận
kỳ diệu nào đó không thể lý giải chỉ có thể cảm nhận.
Đột nhiên ánh mắt Đỗ Khải trở nên ngưng trọng.
– Đến thời khắc mấu chốt rồi.
Võ thừa thân hình run rẩy, mồ hôi chán hắn bắt đầu chảy xuống, gương mặt cương nghị chất phát phút chốc lại vặn vẹo,
người ta nhìn vào liền biết hắn đang phải chịu đựng thứ gì đó rất thống khổ.
Bên ngoài sơn cốc.
– Cha. Thám báo truyền Tinh có bốn người đã rời khỏi sơn cốc.
Đoạn thanh tay vừa hạ ngọc giãn gương mặt âm trầm nói với trung niên trước mặt.
– Bốn người sao? Có những ai?
Đoạn thanh gương mặt lại có chút khó hiểu nói.
– Là ba người Hạ gia cùng người nam tử lúc đã cho con cảm giác kia.
– Ồ… có biết bọn chúng đi đâu không?
– Tạm thời chưa xác định nhưng trong bộ dạng có lẽ đang rất vội.
– Nếu đã vậy.
Đoạn Trường Hồng ánh mắt hiếp lại trầm tư giây lát rồi lại nói.
– Liên lạc với Lã gia đi chúng ta hành động nhanh thôi. Ta nghe nói con có ý với cô gái Lưu Gia kia phải không.
Đoạn Trường Hồng gương mặt nở nụ cười lạnh lẽo nhìn Đoạn Thanh.
Đoạn Thanh nghe cha hắn nói thẳng như vậy nhất thời có chút giật mình.
– Cha..
Hắn chưa nói xong Đoạn Trường Hồng đã giơ tay ngăn lại. Cô gái đó ta cũng đã gặp qua một lần, lớn lên xinh đẹp lại thông
minh rất giống mẹ con khi đó.
Nói đến đây hắn như có chút hoài niệm nhớ về người vợ đã quá cố của mình. Hắn hít sâu một hơi rồi nhìn Đoạn thanh nói.
– Nếu bắt được nàng xử lí thế nào là chuyện của con. Nhưng nhớ rõ Lưu Gia và chúng ta vẫn là thù địch.
– Cha… con đã rõ. Quyết sẽ không làm người thất vọng
Đoạn Trường Hồng gật đầu sau đó phất tay.