– Đạo hữu không biết là người của tông phái nào lại đến đây tham quan chiến địa của chúng ta?
– Không gì… không gì. Chỉ là một chuyến lịch luyện của cháu ta mà thôi.
Ánh mắt Tinh Gia nhìn Võ Thừa đầy thâm ý gương mặt hắn như khúc gỗ không có gì biến đổi.
– Ồ… hóa ra là vậy. Chả trách chả trách… ha ha
– Ở đây cũng không tiện nói chuyện mời vào trong nói chuyện.
Tinh gia cũng không khách sáu chút nào chắp tay sau lưng đi vào trong. Ba lão giả nhìn nhau một cái đều thấy trong mắt sự
ngưng trọng của đối phương rồi cùng nhau tiến vào bên trong màng linh trận.
– Lục lão… người này…
Lương Quang trưởng lão có chút khó hiểu mở miệng hỏi Lục Chấn Hà. Lục Chấn hà nhìn Lương Quang rồi quay sang nhìn
Lâm Thiên Thức trưởng lão truyền âm.
– Ngươi cảm nhận được không.
Gương mặt Lâm Thiên Thức càng tỏ ra ngưng trọng hắn khẽ gật đầu.
– Thật không ngờ nơi này lại gặp một Linh giả cấp bậc Linh Vương..
– Linh Vương cảnh.
Lương Quang chấn kinh nhưng Lục Chấn Hà lại lắc đầu.
– Không phải Linh Vương mà người này Linh Hồn lực đã đạt đến Linh Hoàng rất có thể đã vượt qua Linh Hoàng ngũ trọng. Chỉ
có cảnh giới đó mới khiến thần thức của ta như chìm vào đáy vực.
– Không thể nào, nhìn tuổi tác của hắn…
Ba người ngưng trọng nhìn nhau rồi cắn răng cùng tiếng vào trong sơn cốc. Phút chốc không khí căng thẳng hoàn toàn tiêu
tán , mọi người nhìn nhau rồi Hạ Tư Diệp cho giải tán về tu luyện và giải quyết vấn đề Thái gia.
Phút chốc cửa sơn cốc ngoài màng Linh trận lại một mảng trống trải không bóng người.
Tinh Linh Tộc. Một bộ tộc thần bí và cao quý. Chủng tộc này rất rất lâu về trước chính là phấn hoa còn sót lại sau thời kì hình
thành huyễn hóa Chân Vạn Đạo của Mẫu Thụ. Phàm những sinh linh bắt đầu có ý thức cùng sinh sống trên Hỗn Độn Địa Đàn,
hấp thu khí tức Cổ Nguyên Tinh Linh Thụ đều có những năng lực và nhiệm vụ riêng biệt của mình. Tinh Linh Tộc cũng vậy.
Tộc nhân Tinh Linh Tộc vốn dĩ rất nhiều nhưng khi các sinh linh khác phát hiện Tinh Linh Bản nguyên sẽ giúp chúng có khả
năng chạm đến Tối Thượng Vấn Đài thì họ bắt đầu săn lùng Tộc Tinh Linh để luyện Hóa.
Tộc Tinh Linh vốn dĩ thân thể yếu nhược nên không thể có tính công kích đánh trả nhất là những Nhất Lộ Tinh Linh, vì lẽ đó
rất nhiều tộc nhân đã bỏ mình trở Thành Tinh Linh Bản Nguyên cho sinh linh khác…
.
Thành Ngan Bạc, một vùng đất nghèo nàn tài nguyên. Lại bị chi phối của rất nhiều tông môn lớn nhỏ ở phía Tây của Linh
Huyền Đại Lục, để được các tông môn che chở, và có được tài nguyên tu luyện, cứ cách 10 năm họ phải trải qua một lần đại
chiến để giành lấy những thứ mình cần.
Lúc này ở trong Chiến Địa Chi Nguyên trong một hạp cốc có bốn người đang ngồi đối diện nhau, phía trước có một bàn đá thô
sơ có đặt một ấm trà.
– Ba vị. Mời dùng trà.
Ba người này chính là ba vị trưởng lão chủ trì chiến địa chi nguyên lần này, vì xúc động khi thấy thực lực cùng thiên phú của
Võ Thừa nên đích thân vào trong chiến địa còn một hồi cãi nhau để giành người.
Hiển nhiên để có được một đệ tử có thiên tư trác tuyệt ở vùng đất hẻo lánh nghèo nàn này là rất hiếm gặp. Bọn họ cũng
không muốn đến đây để tìm đệ tử vì nhiều lần chiến địa mở ra, đệ tử có thiên tư cao cơ hồ không có. Họ bị đều đến đây cũng
vì một phần nguyên do trong tông môn của chính bọn họ.
Mỗi năm đều có hơn 20 vị trưởng lão trong tông môn đi đến khắp các ngõ ngách phía Tây này để tìm kiếm thu nhận những đệ
tử có thiên tư tốt. Còn ba người được phái đến đây hiển nhiên là những năm qua đệ tử do họ đem về trong tông môn có biểu
hiện không được tốt lắm nên bị các đồng đạo khác thường mỉa mai xem thường. Đều này cũng khiến họ rất khó chịu.
– Đạo Hữu không biết nên xưng hô thế nào.
Lục Chấn Hà bình tĩnh mở miệng.
Tinh gia cười cười.
– Cứ gọi ta Tinh Gia là được.
Ba người chắp tay chào hỏi gọi Tinh Gia, một phen khách sáu hồi lâu Tinh Gia nói.
– Không dài dòng làm gì. Ta cũng biết ý tứ của chư vị. Hay là thế này đi ta có đề nghị thế này…
.
.
Sau khi nghi Tinh Gia nói qua một lượt. Ba người gương mặt trở nên nghiêm túc nghe Tinh Gia nói xong. Cả ba người thần
sắc đều có chút hòa hoảng cùng tươi cười.
– Đại ca. Có thể biết bọn họ nói gì không.
Hạ mẩn bên cạnh Võ Thừa mắt phượng chớp chớp rất dáng vẻ tò mò hỏi. Võ thừa lắc đầu nói.
– Có kết giới ngăn cách thần thức cùng âm thanh không thể nghe được.
Mị Nhi nhíu mày, nhẹ giọng lên tiếng.
– Đã vậy ta cũng về tranh thủ tu luyện.
Nói xong nàng xoay người rời đi , Hạ mẫn thấy vậy thì chu cái miệng nhỏ liếc nhìn Võ Thừa, chỉ thấy gương mặt hắn như khúc
gỗ lại há miệng quẳng vài viên đan dược nhai nhóp nhép. Hạ mẩn thấy Võ Thừa ăn đan dược do mình luyện chế thì gương
mặt tươi cười vui vẻ.
– Đi thôi chúng ta cũng nên tranh thủ tu luyện.
Trường ngạo một bên cũng nói, lúc này Hạ Khuê cũng đứng bên cạnh hắn khẽ gật đầu. Tất cả cùng rời đi về chỗ tu luyện của
mình.
.
Ở một nơi nào đó trong chiến địa chi nguyên.
– Ha ha ha Hạ Đồ lão bất tử ngươi tu vi tinh tiến không ích a.
Chỉ thấy Hạ Đồ sắc mặt âm trầm nhìn về phía trung niên trước mặt, Hạ Đồ hiếp cặp mắt lại mở miệng.
– Quách gia các ngươi muốn đối đầu với Hạ gia sao?
– Thì đã sao? Ở đây làm gì có quy tắc?
Quách Phàm ánh mắt có chút châm chọc nhìn Hạ Đồ mở miệng.
Hạ Đồ nhướng mày.