Cô ngây người ra...
Không ngờ Trình Huyên Oánh lại nhấn nút mở cửa, cô ta mỉm cười với Tần Mộ Sở đang đứng bên ngoài:
- Bác sĩ Tần, cô đứng ngây ra đứng làm gì thế? Mau vào đi!
- ...
Tần Mộ Sở cảm thấy chắc chắn mặt cô đang rất đơ!
Cô ngưng thở vài giây rồi bước vào trong.
Hình như lúc này Lâu Tư Trầm cũng chú ý tới cô. Anh nhìn cô với ánh mắt hờ hững, đôi mắt sâu thẳm tựa như hồ nước lạnh lẽo trong đêm tối, không chút ấm áp, không gợn cảm xúc.
Giống như trước giờ cô chỉ là người lạ mà thôi!
Tần Mộ Sở không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn mà cũng không dám nhìn.
Nhưng dù cô không nhìn Lâu Tư Trầm nhưng vẫn cảm giác rất rõ ràng. Quanh người hắn cứ như có một vách ngăn lạnh lẽo, ngăn cách mọi người ở bên ngoài, khiến cho người khác không dám lại gần.
Tần Mộ Sở vừa bước vào thang máy thì lập tức xoay lưng lại về phía bọn họ. Sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào số tầng trên bảng, trong lòng cầu mong thang máy có thể đi nhanh thêm một chút....
3...
4...
5...
6...
- Bác sĩ Tần!
Trong lòng Tần Mộ Sở đang đếm số tầng thì chợt bị Trình Huyên Oánh đứng đằng sau cắt ngang.
- Hả?
Tần Mộ Sở quay đầu lại, nhìn Trình Huyên Oánh với ánh mắt khó hiểu. Cô không dám nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô ta.
- Hai người chưa gặp nhau đúng không?
Trình Huyên Oánh đang hỏi Lâu Tư Trầm đứng cạnh cô ta.
Lâu Tư Trầm hé môi mỏng, ánh mắt hờ hững.
- Gặp rồi nhưng không quen!
Tay Tần Mộ Sở đang ôm giấy tờ thoáng siết chặt lại.
Không quen ư...
Đây là định nghĩa mà người đàn ông trước mắt dành cho cô!
Nhưng rõ ràng trước đó bọn họ đã lên giường với nhau, đã từng bộc bạch tình cảm cùng nhau...
Kết quả cuối cùng lại thành quan hệ không quen biết!
Vậy cũng tốt!
- Vậy để tôi giới thiệu cho hai người quen nhau nhé! Cô này là bác sĩ thực tập ở khoa giải phẫu thần kinh, Tần Mộ Sở. Còn đây là...
Trình Huyên Oánh chỉ vào Lâu Tư Trầm rồi nói với vẻ kiêu ngạo:
- Đây là Lâu Tư Trầm, chủ nhiệm mới tới khoa giải phẫu thần kinh của cô đấy! Ba tôi phải tốn nhiều sức lắm mới mời được anh ấy ở Mỹ về đó!
Tần Mộ Sở mỉm cười nói:
- Chào chủ nhiệm Lâu.
Cô tỏ vẻ hào phóng giơ tay phải ra.
Nhưng không ngờ Lâu Tư Trầm lại làm như không thấy, hắn nghiêng đầu hỏi Trình Huyên Oánh:
- Lát nữa cô có rảnh không? Đi ăn với tôi nhé?
Không ngờ hắn lại lơ cô.
Thậm chí còn không liếc cô một cái!
- Tất nhiên là rảnh rồi.
Trình Huyên Oánh tỏ vẻ cực kỳ vui mừng.
Tần Mộ Sở ngại ngùng thu tay lại, nhất thời cô cảm giác bản thân không nên đi vào thang máy này.
- Cô muốn ăn ở đâu?
Lâu Tư Trầm lại hỏi Trình Huyên Oánh với giọng điệu dịu dàng.
- Tùy anh hết.
- Vậy đi ăn đồ Trung nhé! Món lạp xưởng mà cô thích nhất ấy!
- Ừm!
- ...
Lúc này Tần Mộ Sở cảm thấy bản thân như kỳ đà cản mũi.
Cực kỳ dư thừa!
Nhất định khi nãy cô bị teo não dữ lắm nên mới bước vào thang máy.
Lạp xưởng à...
Trong trí nhớ của cô thì người đàn ông kén ăn này chưa bao giờ ăn món đó cả.
Lâu Tư Trầm cực thích sạch sẽ cho nên luôn ghét mấy thứ dơ bẩn kia. Lúc đó vì muốn trêu hắn mà cô đã cố tình ngậm một đống lạp xưởng trong miệng rồi hôn hắn. Tuy hắn rất ghét nhưng cũng không đẩy ra, ngược lại còn siết chặt gáy cô rồi hôn sâu, mặc cô làm môi hắn dính dầy mỡ....
Kế đó, Lâu Tư Trầm sẽ chỉ vào mũi cô, cảnh cáo cô một cách nghiêm túc:
- Lần sau còn quậy như thế nữa thì anh sẽ ăn sạch em từ trong ra ngoài đấy, ruột cũng không tha luôn!
Nhưng sau đó cô vẫn tiếp tục chơi trò đó, mà hắn vẫn “hưởng thụ” mấy trò đó không biết chán, mãi tới ngày chia tay sáu năm trước.