Lục Phù Tang tới phòng chào mừng tân sinh viên xem số phòng ký túc xá của mình. Sau đó, dưới sự hộ tống của ba mẹ, cô nhanh chóng tìm thấy phòng mình.
Lúc Lục Phù Tang đến, trong phòng vẫn chưa có ai. Lục Dung Nhan trải ga giường, dọn dẹp đồ đạc rồi dặn dò cô vài câu, rồi mới trở về với chồng mình.
Trông thấy ba mẹ rời khỏi đây, bỏ lại cô một minh trong một nơi lạ lẫm, Lục Phù Tang bật khóc. Nhưng cô lo lắng ba mẹ sẽ nhìn thây cô khóc, cho nên cô dám giơ tay lau nước mắt mà vẫn đứng đấy nhìn họ. Mãi tới khi chiếc xe mất hút trong tầm mắt thì cô mới không nén nổi, khó thành tiếng.
Lục Phù Tang khóc xong thì mới trở về ký túc xá.
Lúc này, người trong phòng đã có mặt đầy đủ, tổng cộng có bốn người.
- Mình là Phố Lâm, dân ở đây!
Lục Phù Tang vừa mới bước vào, một cô gái da hơi đen đã chìa tay phải về phía cô đầy nhiệt tình.
Cô ấy không cao lắm, mái tóc được cột thành đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt to tròn, đen nhánh. Khi cười rộ lên, trên má hiện hai dấu lúm đồng tiền.
Phù Tang rất thích Phó Lâm, cô cũng mỉm cười bắt tay cô gái kia rồi nói:
- Mình là Lục Phù Tang đến từ thành phố S.
- Lục Phù Tang? Tên nghe hay ghê!
Một cô gái khác cũng tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Giọng nói ngọt ngào, làn da trắng trẻo. Tuy gương mặt không đáng yêu , linh động như Phó Lâm nhưng lại xinh đẹp hơn nhiều.
- Mình là Vu Quả Nhi, cũng là người ở đây. Mình học chung trường cấp ba với Phó Lâm, hai đứa mình tới cùng một chỗ đấy.
- Thì ra là thế! Tốt thật đó!
Lục Phù Tang hâm mộ hai người bọn họ đi học có bạn.
- Chào cậu Phù Tang! Mình là Trần Sương, người của thành phố T.
Cùng lúc đó, một cô gái tóc ngắn chìa tay về phía Phù Tang.
Tim Lục Phù Tang bỗng đập loạn lên.
Cô ấy vừa nói cô ấy đến từ đâu kia chứ? Thành phố T ư?
Nghe tới tên thành phố này, trong lòng Lục Phù Tang bất giác đau nhói.
Cứ như có gai ghim sâu vào tim cô, chỉ cần đụng phải thì đau nhức không thôi!
Nhưng chiếc gai ấy ghim quá sâu, trong thời gian ngắn cô chẳng thể nhổ bỏ nó được.
Hôm đó, hai mươi bốn tiếng đi tới thành phố T rồi đi về với cô giống như một cơn ác mộng vậy!
Cô không muốn nhớ lại chuyện đó nữa.
- Phù Tang à?
Trần Sương thấy Phù Tang vẫn chưa đáp lời mình, bèn gọi một tiếng.
Lúc này Lục Phù Tang mới hoàn hồn lại.
- Xin lỗi nhé, khi nãy mình nhớ lại vài chuyện ấy mà!
Cô vội vàng bắt tay với Trần Sương.
Trần Sương cười ra vẻ không sao hết.
- Mình sẽ không nghĩ rằng cậu lơ mình đâu.
Cả bọn lần lượt bật cười, ở chung cực kỳ hợp.
Môn học đầu tiên của nhóm tân sinh chẳng gì khác ngoài huấn luyện quân sự. Có điều, trường bọn cô là trường quân đợi cho nên học lâu hơn mấy trường khác.
- Ối trời ơi!!
Phó Lâm làm trưởng phòng ký túc xá, cô vừa ấy đồng phục cho cả bọn về, thở ngắn thở dài liên hồi.
- Tiêu rồi, tiêu rồi!! Cơn ác mộng tới rồi, các đồng chí ạ!! Mình vừa hay tin, mình phải học quân sự hai tháng lận đấy!! Suốt hai tháng đấy! Má ơi!!!
- Hai tháng??!
Ba người kia lập tức ngẩng đầu nhìn Phó Lâm với vẻ tuyệt vọng:
- Lâm Tử, tin này đáng tin không đó?
Vu Quả Nhi hỏi Phó Lâm với vẻ lo lắng.
Phó Lâm ngồi dậy nói:
- Tất nhiên đáng tin rồi! Đàn anh phát đồng phục đã nói thế mà! Họ bảo bộ đồng phục này phải mặc trong hai tháng, cho nên chúng ta phải giữ gìn nó chút.
- Đùa nhau à! Thế thì tiêu thật rồi!
Trên mặt Trần Sương cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Lục Phù Tang cũng xụ mặt theo.
Phó Lâm lại nói tiếp:
- Trời đã nóng thế này mà còn học quân sự tận hai tháng liền. Mình thấy không chết cũng te tua! Phơi nắng te tua luôn! Mình còn đỡ, dù sao mình đen sẵn rồi, nhưng nhìn làn da trắng nõn của Vu Quả Nhi và Lục Phù Tang xem. Ối chà chà! Phơi nắng thế này chẳng phải hỏng hết cả da sao! Mà này, sao một cô gái trắng trẻo xinh đẹp như cô lại chạy vào trường quân đội làm gì thế? Bộ cậu nghĩ không thông à?
- Đúng đó!
Trần Sương nhìn Lục Phù Tang với ánh mắt khó hiểu.
Lục Phù Tang bĩu môi, thở dài nói:
- Chắc có lẽ lúc đó đầu mình bị úng nước!
Đúng thế! Sao tự dưng cô lại ghi danh vào trường quân đội kia chứ?
Thế không bị úng nước thì là gì đây?
Vì niềm khao khát với quân đội? Hay vì cảm giác khó nói nên lời với quân đội ưa?
Hay vì người cô từng thích là một quân nhân!
Dù Lục Phù Tang không muốn thừa nhận, nhưng y đúng là nguyên nhân duy nhất cô đăng ký trường quân đội lúc đó.
Phần lớn cảm tình dành cho quân đội đều xuất phát từ người đàn ông kia, một phần khác thì bắt nguồn từ nhà mình.
Hồi bé cô luôn nghe bà nội càm ràm bác hai, cô hai nhiều lắm. Cho nên cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bước vào trường quân đội, nhưng giờ thì sao hả? Vừa đặt bút xuống ghi danh vào đây.
- Aiz, nếu huấn luyện viên của mình đẹp trai thì mình sẽ cố gắng chịu đựng hai tháng này. Nhưng nếu huấn luyện viên xí trai, mình sợ sẽ bỏ chạy nửa đường mất thôi!
Phó Lâm vẫn đang buồn phiền.
- Cậu chạy thử xem! Coi chừng bị người ta bắt về như lính đào ngũ đấy!
Phù Tang hù cô.
Trần Sương cười nói:
- Lâm Tử à, cậu vừa vào trường đã mơ mộng yêu đương như thế không được đâu nhé? Trường mình cấm tiệt yêu đương đấy!
- Phì phì! Ai mơ mộng yêu đương đâu hả? Ai muốn yêu đương kia chứ? Mình chỉ mê trai đẹp cũng không được à?
- Vậy còn được!
Vu Quả Nhi chớp mắt nói:
- Trường mình thiếu gì chứ chẳng thiếu trai đẹp đâu! Giờ chúng ta cứ như ở đất nước chỉ toàn đàn ông vậy, gái chẳng có mấy mống còn trai thì đầy ra!
- Tiếc thay!
Phó Lâm thở dài một hơi.
- Tiếc gì thế?
Lục Phù Tang buồn cười hỏi cô,
- Tiếc là bình thường trai đẹp đều có bạn trai hết cả rồi!
- Phụt! Nói đúng lắm!
Xong cả bọn cùng lăn ra ôm bụng cười như điên.
- Đi thôi nào! Ngày mai bắt đầu cuộc huấn luyện địa ngục rồi. Tối nay chúng ta phải ăn cho no mới được! Thế mới đủ sức đấu lại huấn luyện viên của chúng ta chứ, có phải không?
Phó Lâm đứng dậy, giơ tay lên cao rồi hô to, trông như chiến sĩ sắp bước ra chiến trường vậy.
Phải nói phân chức trưởng phòng ký túc xá cho cô chẳng sai chút nào!
- Ừm!!
Ba người kia cũng vội vàng hô theo. Sau đó cả đám ngừng việc đang làm, cầm khay cơm đi xuống căn tin.