- Đương nhiên là không rồi!
Tần Diên Vĩ đáp không hề do dự, cô quay lại, quỳ gối trong bồn tắm rồi giơ tay ôm lấy khuôn mặt anh tuấn của anh, sau đó hôn xuống đôi môi mỏng kia một cái:
- Dù cả đời anh đều không có con được thì em cũng không trách anh!
- Thế nên chúng mình giống nhau...
Cố Cẩn Ngôn ôm cô rồi cười bảo:
- Sau này cả hai đứa mình không được nói ai ghét bỏ ai nhé? Nếu có conthì tốt không thì thôi! Chuyện đó không ảnh hưởng tới việc mình sẽ bên nhau cả đời được...
- Vâng, em hứa!
Cuối cùng Tần Diên Vĩ cũng hiểu ra.
Cô bỗng thấy rất cảm động, trong lòng ấm như được sưởi giữa ngày nắng vậy:
- Chồng ơi, anh tuyệt nhất! Anh đúng là tốt với em...
- Đều là vì em đáng để anh đối xử như thế!
- Em yêu anh! Yêu anh... Yêu anh lắm...
Tần Diên Vĩ vừa dụi đầu vào lòng anh vừa hô lên, gọi đến mức tim Cố Cẩn Ngôn cũng nở hoa, cuối cùng thì...
Bồn tắm trở thành nơi yêu đương của hai vợ chồng!
...
Thời gian thoáng cái đã qua, nháy mắt là hết một năm.
Cơ thể của Cố Cẩn Ngôn khôi phục rất tốt, từ mấy tháng trước anh cũng đã không tiêm tránh thai nữa nhưng bụng Tần Diên Vĩ vẫn không có phản ứng gì.
Cô không dám nói với chồng chuyện này, sợ khiến anh không vui nên chỉ đành lén lút đi khám rồi xin thuốc đông y về uống.
Lúc nào cũng phải canh lúc Cố Cẩn Ngôn không có nhà cô mới dám bỏ thuốc ra dùng.
Thế nhưng dù cẩn thận tới mức nào vẫn bị anh bắt gặp.
- Em uống thuốc gì thế?
Lúc cô đang ngồi trên salon uống thuốc thì bỗng nghe thấy tiếng Cố Cẩn Ngôn vang lên sau lưng, cô sợ tới mức suýt thì nhảy dựng lên.
Vội vàng giấu thuốc sau lưng, rồi cô mới ấp úng đáp:
- Anh... Sao anh về sớm thế? Mới bốn giờ mà! Không phải chưa tới giờ tan tầm à?
- Em đang uống gì?
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cái tay cô giấu sau lưng:
- Thuốc đông y à?
- Không có gì đâu, thuốc điều hòa kinh nguyệt thôi mà!
- Điều hòa kinh nguyệt sao?
Cố Cẩn Ngôn nheo mắt:
- Kinh nguyệt của em không đều từ bao giờ? Sao anh lại không biết gì hết?
Về chuyện kinh nguyệt hàng tháng của cô thì Cố Cẩn Ngôn nhớ rất kỹ, hàng tháng cô tới kỳ luôn đúng hạn, cớ sao giờ lại cần điều hòa kinh nguyệt?
- Đưa thuốc cho anh xem! Nếu người có chỗ nào khó chịu thì phải nói với anh chứ!
- Nói với anh làm gì chứ! Anh có phải bác sĩ đâu, thuốc... thuốc này là ba kê cho em đấy!
Cô vẫn ngoan cố nói dối.
Nhưng sao Cố Cẩn Ngôn lại tin được:
- Ba em biến thành bác sĩ khoa sản từ bao giờ? Để anh gọi hỏi thử.
Cố Cẩn Ngôn nói xong còn rút điện thoại ra, có vẻ như định gọi Lâu Tư Trầm để kiểm tra thật.
- Đừng đừng!
Cô vội cản anh, rồi mới ngoan ngoãn đưa thuốc cho Cố Cẩn Ngôn xem:
- Được rồi mà! Em xin khai, thuốc này không phải ba em kê, cũng không phải thuốc điều hòa kinh nguyệt, nhưng đây cũng chỉ là thuốc bổ máu thôi.
Anh vẫn chưa tin:
- Không có gì khác sao? Em nói nhẹ nhàng nhỉ! Vô duyên vô cớ em uống thuốc làm gì? Chưa nghe câu này à, thuốc đều có ba phần độc! Khai thật đi, tại sao uống thuốc mà phải giấu anh?
- ...Em không giấu anh mà!
- Đuôi Nhỏ, anh muốn nghe em nói thật!
Cố Cẩn Ngôn đã bắt đầu ăn nói nghiêm túc hơn.
- ...
Cô sợ nhất là lúc anh thế này, nên vội đáp:
- Vâng vâng, em khai, em khai mà...
Tần Diên Vĩ đành nói hết ra:
- Thật ra cũng không có gì, chỉ là... anh cũng thấy đấy, anh đã không tiêm thuốc mấy tháng rồi, vợ chồng mình cũng không dùng biện pháp tránh thai nào nhưng bụng em... chẳng có phản ứng gì hết! Dù chuyện này không vội được nhưng em sốt ruột lắm!
Nói đến chuyện này là cô lại bực, cứ nghĩ tới cái bụng vô dụng của mình cô luôn khó nén uất ức.
- Con nhóc này, đúng là anh chỉ lơ là một chút là em đã tự hành hạ mình rồi!
Cố Cẩn Ngôn nhéo mũi cô một cái:
- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả? Chuyện này sao có thể vội vàng được chứ! Với lại anh vẫn chưa hưởng thụ cuộc sống hai người đủ đâu! Em còn muốn tạo ra một đứa nhóc bướng bỉnh phá vỡ cuộc sống bình yên này hả!
Thật ra anh càng thương Tần Diên Vĩ hơn, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Bé cưng, hứa với anh, đừng tạo áp lực cho mình được không? Chuyện mang thai cũng còn dựa vào tâm trạng nữa đó! Em càng nghĩ nhiều thì con của mình sẽ càng khó tìm đến em hơn! Mà giờ mình cũng đâu có gì vội, đúng không nào?
- Còn không vội á? Chú Cố này, chú nói hay nhỉ? Chú còn không có con nữa thì đúng là cha già con cọc đấy! Không sợ lúc đi họp phụ huynh cho con bị bọn nhóc chê mình già quá rồi à?
Tần Diên Vĩ cười trêu anh.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu, xấu xa gặm cái mũi nhỏ của cô:
- Nó có một người cha trẻ đẹp lắm tiền như anh là phúc tu mấy đời rồi, thế mà còn dám chê à?
- Hứ~ đồ tự kỷ!
- Thôi, từ nay không cho uống thuốc này nữa, rõ chưa!
- Nhưng mà không uống thì phí lắm...
- Không nhưng nhị gì hết! Chúng ta cứ để thuận theo tự nhiên được không? Đừng tự làm mình mệt mỏi thêm như thế! Với cả không phải mình đến viện kiểm tra rồi à? Cả hai đều rất khỏe mạnh, sao còn phải uống thuốc nữa chứ?
- Nhưng...
- Đã bảo không nhưng nhị gì cơ mà!
- Rồi rồi!
Cuối cùng cô vẫn không cãi được chồng mình, đành phải chịu thua.
...
Tháng nào Tần Diên Vĩ thấy kỳ kinh chậm một chút là sẽ ngay lập tức thử thai, nhưng lần nào cũng như lần nào!
Có điều lần này thì hơi khác.
Dù kết quả thử thai không có gì lạ nhưng kỳ kinh của cô lại muộn ba ngày mà chưa thấy tới.
Ba ngày tính ra không quá dài, Tần Diên Vĩ cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt nhưng Cố Cẩn Ngôn lại bị dọa cho hết hồn.
Anh làm ầm lên đòi dẫn cô tới bệnh viện kiểm tra, ỉ ôi ba ngày liền cuối cùng Tần Diên Vĩ không chịu nổi nên mới đành theo ý anh.
Cô biết anh đang sợ lại giống lần trước, khi cô có thai ngoài tử cung!
- Chú Cố, em chỉ chậm kinh ba ngày thôi mà, không cần tới bệnh viện chứ hả? Nếu em không có thai thì có phải xấu hổ lắm không?
Thật sự cô rất ngại đi khám.
- Không có thai mới tốt!
Cố Cẩn Ngôn ôm lấy Tần Diên Vĩ vẫn nhõng nhẽo trên giường:
- Đi nào, nhanh chuẩn bị rồi tới viện thôi.
- Chú Cố!
Tần Diên Vĩ quỳ bên mép giường, cánh tay nhỏ bé vòng qua ôm cổ anh:
- ...Chú Cố có phải sợ em... mang thai ngoài tử cung không?
Mắt Cố Cẩn Ngôn tối sầm xuống, lát sau anh mới gật đầu:
- Ừ! Chuyện lần trước anh vẫn chưa quên được! Anh không muốn nó lại xảy ra lần nữa! Thế nên giờ em phải tới bệnh viện với anh ngay!
Cô vỗ ngực anh an ủi:
- Chú Cố đừng căng thẳng quá, bình tĩnh chút nào...
- Anh lo cho em đấy! Thế nên đừng để anh nghĩ nhiều nữa, anh không muốn trải qua cảm giác đó lần thứ hai đâu! Nếu thế chẳng thà không có con còn hơn! Em có hiểu không?
Đôi môi mỏng lạnh băng dán lên trán cô:
- Bã xã, nghe lời đi, được không em?
Tim cô như ấm lên, cuối cùng cũng gật đầu:
- Vâng! Em nghe, cái gì cũng nghe anh hết...
- Thế mới đúng! Ngoan lắm.
Cả hai vội vàng tới viện, xếp hàng đăng ký, lấy máu kiểm tra.
Tới tận giữa trưa mới có kết quả, bệnh viện trả kết quả không khác với lúc cô làm thử thai tại nhà, mọi chuyện đều rất bình thường.
Nhưng bác sĩ lại bảo dù không có gì bất thường nhưng cũng không ngoại trừ khả năng vì thời gian quá sớm nên mới chưa tra xét được.
Không mang thai cũng không có thai ngoài tử cung, kết quả này không biết là tốt hay xấu nữa.
Bác sĩ chỉ bảo cần quan sát thêm vài hôm, nếu kinh nguyệt vẫn không tới thì hãy đến khám lại xem sao.
Dù sao đã từng có thai ngoài tử cung nên không loại trừ khả năng này xảy ra lần thứ hai.
Thế nhưng tới ngày thứ năm khi kinh nguyệt không tới thì sáng đó, Tần Diên Vĩ ngồi trên bồn cầu, tay còn cầm que thử thai, kích động hét ầm lên.
Tiếng hét này khiến Cố Cẩn Ngôn trên giường giật bắn cả người.
Anh vội vàng chạy vào phòng tắm rồi hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì?
Cố Cẩn Ngôn căng thẳng hỏi cô.
Tay Tần Diên Vĩ cầm que thử thai vẫn còn run:
- Chồng ơi, em... có phải em nhìn nhầm không?! Anh xem giúp em đi, anh xem đi! Trên này có hai vạch đỏ đấy! Hai vạch, là hai vạch đó —
Cô xúc động đến mức ăn nói lung tung cả rồi:
- Đây có phải nghĩa là em có thai rồi không?
Cố Cẩn Ngôn kinh ngạc cầm que thử thai trên tay cô rồi nhìn thật kỹ, đúng là không nhầm! Trên đó đang có hai vạch đỏ thật.