Cho đến khi Mộ Sở rút máu xong, Lâu Tư Trầm vẫn chỉ ngồi tựa trên góc bàn, giữ im lặng, chưa nói một lời nào.
Mộ Sở nhìn ra được tâm sự của hắn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn nói ra của hắn, cô cũng không hỏi thêm gì.
Lấy máu xong, y tá lấy túi máu của Mộ Sở và tiến hành bước xử lý cuối cùng, Lâu Tư Trầm dắt Mộ Sở ra ngoài:
- Có chóng mặt không? Nhớ đến trạm tiếp tế uống ít nước đường đỏ.
- Vâng.
Mộ Sở gật đầu, những vẫn không kiềm được hỏi thăm một câu:
- Ba anh thế nào rồi?
- Không sao.
Lâu Tư Trầm trả lời qua loa một câu.
- Em đến trạm tiếp tế trước đi!
- Vâng. Có việc gì cứ tìm y tá báo lại cho em, em ở bên ngoài đợi.
- Ừm.
Lâu Tư Trầm bước nhanh vào phòng phẫu thuật, Mộ Sở thì đến trạm tiếp tế.
Lâu Tư Trầm vừa bước vào phòng phẫu thuật, Lục Ngạn Diễm đã thấy sắc mặt hắn có chút khác thường, nên hỏi thăm một câu:
- Sao thế?
Lâu Tư Trầm chỉ nhếch miệng không nói, đứng bên cạnh quan sát tiến độ phẫu thuật.
- Thế nào rồi? _Hắn hỏi.
- Nếu truyền máu kịp thời, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
- Đến rồi, đến rồi!!
Đúng lúc này, cô y tá trẻ cầm túi máu Mộ Sở vừa mới hiến chạy vào, nhón chân treo túi máu mới bên cạnh túi máu vừa mới truyền hết sạch.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu nhìn vào kính hiển vi, đầu không ngẩng lên nói:
- Anh ba, anh đích thân đến đây mà xem?
- Không cần, nếu chút thực lực này mà cậu còn không có, vậy thì có thể cút đi được rồi.
- ...
Lục Ngạn Diễm nhận ra, tâm trạng của Lâu Tư Trầm quả nhiên bất thường.
Xem ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc nãy đã xảy ra chuyện gì đó lớn lắm! Nếu không phải chuyện lớn, sao có thể đủ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của một thiếu chủ lợi hại như hắn chứ?
Quá trình phẫu thuật sau đó, Lâu Tư Trầm chỉ đứng bên quan sát, chứ không mở miệng nói thêm lời nào nữa.
May mà ca phẫu thuật khá thành công.
2 giờ chiều, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ca phẫu thuật này thật sự là ca phẫu thuật căng thẳng nhất từ trước tới giờ, vì dù sao người được phẫu thuật không phải ai khác mà chính là cha của Lâu Tư Trầm, chẳng ai dám lơ là phút nào.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lâu Trọng Bách được các bác sĩ và y tá đẩy ra ngoài, còn Lâu Tư Trầm trên người mặc chiếc blouse trắng thì đi sau cùng.
Mộ Sở dĩ nhiên vừa nhìn đã thấy hắn, chỉ có điều không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, lại cứ cảm thấy dáng vẻ lúc này của Lâu Tư Trầm có chút cô độc.
Vương Khởi Lệ chạy đến đón Lâu Trọng Bách:
- Thế nào rồi? Ca phẫu thuật có thành công không?
Lục Ngạn Diễm trả lời:
- Bác gái, anh ba là bác sĩ phẫu thuật chính lần này, đương nhiên là thành công rồi, bác yên tâm, bác trai không có gì đáng ngại nữa rồi, điều cần nhất bây giờ là nghĩ ngơi và tẩm bổ.
Vương Khởi Lệ nghe thấy thế, cuối cùng cũng có thể yên tâm:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ...
Bà nhanh chân cùng với mấy người bác sĩ và y tá đẩy Lâu Trọng Bách vào phòng V.I.P của bệnh viện.
Mộ Sở đứng bên cạnh nghe thấy Lục Ngạn Diễm nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới chạy đến chỗ của Lâu Tư Trầm:
- Tư Trầm!
Lâu Tư Trầm ngước mắt nhìn cô, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
- Đi, tôi đưa em đi mua sô cô la.
- Hả? Bây giờ?
- Ừm, ngay bây giờ.
Lâu Tư Trầm kéo cô đi đến góc hành lang. Ở đây có một máy bán đồ ăn vặt tự động.
- Có đem tiền lẻ không?
Lâu Tư Trầm hỏi cô, bàn tay to lớn đã đưa ra trước mặt cô.
-....
Mộ Sở cạn lời.
Móc từ trong túi ra một ít tiền lẻ rồi đưa cho hắn:
- Đúng là dắt người ta đi mua nhỉ?
Hắn dắt cô đến, còn cô thì phụ trách trả tiền!
Lâu Tư Trầm nhét tiền vào máy bán hàng tự động, nhấn nút chọn mua sô cô la, rất nhanh sô cô la đã tự động rơi ra ngoài.
Mộ Sở bèn khom người lấy sô cô la từ trong hộc ra.
Lâu Từ Trầm lấy lại từ tay cô, tháo vỏ ra rồi bẻ một miếng đút vào miệng Mộ Sở, sau đó lại bẻ một miếng cho vào miệng mình.
Mộ Sở bất ngờ, miệng ngậm sô cô la hỏi hắn:
- Không phải là anh không ăn kẹo sao? Lúc nãy anh cũng rút máu hả?
Nhưng chẳng phải lúc nãy y tá đã nói máu hắn không được sao?
Lâu Tư Trần lắc lắc đầu:
- Ba tôi nhóm máu O, còn tôi nhóm máu A.
- Ồ, may mà em nhóm máu O.
Mộ Sở không nghĩ nhiều về điều mà Tư Trầm vừa nói. Nhưng lại nghe hắn nói thêm một câu:
- Mẹ tôi cũng nhóm máu O.
- Ồ.
Mộ Sở gật đầu như lẽ tất nhiên.
Sau mấy giây trôi qua ...
- Hả ?
Lúc này cô mới kịp phản ứng lại:
- Mẹ anh cũng nhóm máu O? Sao có thể như thế được ?!
Hai người đều nhóm máu O, sao có thể sinh ra con nhóm máu A chứ? Điều này...
Lâu Tư Trầm bặm thật chặt đôi môi mỏng của mình, để kẹo trong miệng theo đó tan ra.
Hắn không kiềm được cau mày một cái.
Đã nói đồ ngọt có thể giúp tâm trạng trở nên tốt hơn, vậy tại sao sô cô la trong miệng Lâu Trầm lại càng lúc càng chát.
- Đi thôi!
Về việc này, Lâu Tư Trầm cũng không bày tỏ gì thêm. Dắt tay Mộ Sở đi thẳng vào phòng bệnh của Lâu Trọng Bách.
Lúc này Lâu Trọng Bách vẫn đang hôn mê, trên đầu quấn đầy băng vãi, gần như không thể nhìn thấy khuôn mặt đó nữa, Vương Khởi Lệ vẫn luôn ở bên chăm sóc, mắt ngấn lệ, dáng vẻ trông rất đau lòng.
Không biết tại sao mà lúc đó Mộ Sở lại nhớ đến những lời mà Lâu Tư Trầm vừa nói với mình.
Cô không kiềm được, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, Lâu Tư Trầm đưa mắt nhìn về phía bố mẹ của hắn ở trước mặt, đôi mắt đen láy ấy, có mang chút nỗi niềm thầm kín, nhưng nỗi niềm đó lại tan biến đi rất nhanh.
Hắn tiến về phía trước, vỗ vai Vương Khởi Lệ, an ủi bà ta:
- Mẹ đừng lo quá, tình hình của ba con, con hiểu rõ hơn ai hết.
- Ừm, ừm!
Vương Khởi Lệ gật đầu lia lịa, bà đưa ta ra nắm lấy tay của Lâu Tư Trầm, khóc lóc nói:
- Ba con thật sự dọa chết mẹ rồi, con nói xem, đang yên đang lành sao đột nhiên lại bị tai nạn giao thông! Mẹ nghe tài xế nói, trên đường ba con có gặp phải một người bạn cũ, sau đó vì kích động nên đuổi theo, kết quả là xả ra tại nạn! Con nói xem đây mà là bạn gì chứ, là sao quả tạ thì đúng hơn. Ba con mà có mệnh hệ gì, thì mẹ phải làm sao đây chứ?
- ...
Bạn cũ?
Mộ Sở bỗng nghĩ đến mẹ của mình, hơn nữa lúc nãy cũng là mẹ cô gọi đến thông báo cho cô. Và hiển nhiên là Vương Khởi Lệ không biết điều này.
Nếu như biết, bây giờ sao có thể yên ắng như vậy được? E rằng lúc nãy đã hận không thể chính tay xe nát mẹ cô ra rồi.
Mộ Sở nghĩ đến có chút rùng mình. Không biết nếu như Vương Lệ Khôn mà biết cô thật ra là con gái ruột của Lâu Trọng Bách thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Liệu có phải sẽ càng hận cô hơn không?
Mộ Sở không ngừng cắn vào môi dưới.
Vương Khởi Lệ sau khi khóc xong, trừng mắt khó chịu nhìn Mộ Sở một cái:
- Cô còn ở đây làm cái gì, còn không mau đi xem con gái của mình, cả ngày không thèm ghé qua, cô làm mẹ kiểu gì vậy hả?
- ...
Thật ra cô dĩ nhiên rất muốn đi thăm Đuôi Nhỏ, nhưng vì Lâu Trọng Bách lúc nãy còn chưa xuống bàn phẫu thuật, sao cô dám đi? Lỡ như cần cô truyền thêm máu thì phải làm sao?
Mộ Sở gật đầu với Vương Khởi Lệ, rồi lại lo lắng nhìn Lâu Tư Trầm một cái, Lâu Tâm Trầm có ý bảo cô đi trước:
- Lát gặp lại.
- Được!
Mộ Sở gật đầu, ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng điều trị vô trùng.
Thật ra Mộ Sở rất lo lắng cho Lâu Tư Trầm.
Nếu như hắn không phải là con trai của Lâu Trọng Bách thì phải làm sao?
Hắn nhất định sẽ bị đả kích rất lớn.
Nhưng một mặt khác, trong lòng cô lại mong hắn không phải là con của Lâu Trọng Bách.
Cô biết cô nghĩ như vậy là rất độc ác, cũng quá ích kỉ.
Haiz ...
......
Bé con ở trong phòng điều trị vô trùng rất ngoan ngoãn, y tá nói con bé ngày càng hoạt bát vui vẻ, phản ứng không tốt cũng ngày càng ít, điều này khiến cho Mộ Sở vô cùng vui mừng.
Vì cái máy ghi âm của Lâu Tư Trầm nên Mộ Sở đã tìm ra cách giao tiếp mới.
Cô ngồi bên ngoài phòng điều trị vô trùng, trong tay cầm một cây bút ghi âm nhỏ xíu, ghi âm lại toàn bộ những lời muốn nói với Đuôi Nhỏ vào đó.
- Con yêu, mấy hôm nay con có nhớ ba mẹ không? Ba mẹ rất nhớ con! Có điều, con cứ yên tâm, tuy là con tạm thời không thể gặp ba mẹ, nhưng ba mẹ mỗi ngày đều ở bên ngoài cửa với con, thật ra chúng ta chỉ cách nhau một cánh cửa thôi, không có cách nhau quá xa, con biết chứ? Hơn nữa, không lâu nữa, ba mẹ sẽ có thể nhanh chóng đón bé con của ba mẹ ra rồi.
- À ... giờ thì mẹ sẽ kể những chuyện vui cho con nghe nhé, có được không nào? Vậy, chuyện đầu tiên đó là mẹ cũng tìm thấy mẹ của mẹ rồi, chính là bà ngoại của Đuôi Nhỏ đó. Bà ngoại cũng trở về rồi, mẹ cũng có mẹ rồi! Bà ngoại thích Đuôi Nhỏ lắm, ngày nào cũng nhắc muốn gặp Đuôi Nhỏ đáng yêu xinh đẹp của chúng ta! Đợi Đuôi Nhỏ ra ngoài thì có thể gặp bà ngoại rồi, có phải rất vui đúng không nào? Chúng ta lại có thêm một người thân nữa phải không? Dù sao mẹ cũng rất vui...
- Chuyện thứ hai đó là Đuôi Nhỏ cũng có ông bà nội rồi! Tuy là bà nội không thích mẹ, nhưng mà có thể nhìn ra được, bà nội rất thích Đuôi Nhỏ của chúng ta! Bà nội lo cho con lắm đó, cho nên, con phải ngoan ngoãn mau chóng khỏe lại nhé, đừng để ông bà nội phải lo lắng, biết không?
Mộ Sở biết rằng, hai việc này chắc chắn sẽ làm cho bé con ở trong phòng điều trị cảm thất rất vui.
Con bé bỗng chốc lại có thêm nhiều người thân như thế, nói không chừng vui đến mức hò reo nhảy múa luôn ấy chứ.
Quả nhiên như vậy, lúc cô y tá mở đoạn ghi âm của Mộ Sở cho con bé nghe, con bé phấn khích hoan hô lên, còn chạy xung quanh cô y tá mấy vòng nữa:
- Chị y tá ơi, chị nghe thấy không? Mẹ em nói em có ông bà nội và cả bà ngoại rồi nè, phải không?
- Ừm, nghe thấy rồi! Có ông bà nội và bà ngoại rồi!
Cô y tá cũng bất giác cười theo.
Bé con ngồi trên giường bệnh, vui vẻ xòe tay ra, vừa chăm chú đếm, vừa nói:
- Đuôi Nhỏ có mẹ ,có ba, còn có ba Cẩn Ngôn, bây giờ lại còn có thêm ông nội, bà nội, và cả bà ngoại nữa! Wow! Đuôi Nhỏ có sáu người thân! Nhiều quá ạ!
Đối với một đứa trẻ mà lúc trước chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau như con bé mà nói, bỗng nhiên có nhiều người thân như vậy, thật sự làm con bé rất vui.
Mộ Sở quay lại chỗ máy bán hàng tự động mua chai nước.
Chưa đến gần phòng điều trị vô trùng thì nhìn thấy Vương Khởi Lệ đang đứng trước cửa, ra sức nhón chân lên nhìn vào trong, định thông qua ô cửa kính nhìn Đuôi Nhỏ ở bên trong.
Lúc đầu Mộ Sở còn nghĩ mình nhìn nhầm.
Nhưng người đó thật sự là Vương Khởi Lệ.
Mộ Sở hơi cong cong khóe môi, trong lòng có chút cảm động.
Cảm giác có người quan tâm thế này thật tốt!
Quả nhiên, tình máu mủ thật kì diệu!
Mộ Sở lấy nước, sau đó tiến gần đến phía bà ấy.
- Bác gái.
Cô ở phía sau lễ phép gọi.
Vương Khởi Lệ giật mình, bà không ngờ rằng việc mình đến lén thăm cháu gái lại bị Tần Mộ Sở bắt gặp.
Gượng mặt bà có chút gượng gạo, khó chịu trừng mắt nhìn Mộ Sở một cái:
- Không lo ở đây chăm sóc con gái, mà ra ngoài đi lung tung làm gì?
- ...
Mộ Sở đã quá quen với việc buộc tội không có căn cứ của bà ấy.
Cứ coi như bà ta quá ngạo mạn đi.
Không biết tại sao, kể từ sau khi biết được hành động đáng khinh bỉ vào sáu năm trước là do mẹ cô vu cáo hãm hại bà, Mộ Sở lại nhìn phu nhân ở trước mặt, lại cảm thấy không còn chướng mắt nữa, cũng không đáng ghét như trước, cho dù trước đây bà đã từng vênh mặt hất hàm ném vào mặt cô một tỷ đồng, cho dù trước đây cứ hễ mở miệng thì mắng cô là “ tiện nhân”....
Nhưng bây giờ xem ra, dường như cũng không quá xấu xa như thế? Chí ít là không xấu xa như cô tưởng.
- Bác gái, bác đến thăm Đuôi Nhỏ ạ?
Mộ Sở không để ý đến thái độ ác ý của bà, chỉ quan tâm đến việc bắt chuyện với bà.
Mặt Vương Khởi Lệ đỏ bừng:
- Ai đến thăm nó, tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua thôi, nên tiện thể nhìn một tí.