- Tuy cách đó không ảnh hưởng tới chuyện sinh con nhưng có thể sẽ ảnh hưởng tới cơ thể của em đấy.
Lâu Tư Trầm phổ cập kiến thức tránh thái cho Tần Mộ Sở một cách nghiêm túc.
- Nếu kỹ thuật của bác sỹ không tốt thì có thể làm thủng tử cung, thậm chí có khả năng tổn thương tới các cơ quan khác. Hơn nữa cách tránh thai này chỉ áp dụng cho trường hợp mang thai bình thường, nhưng khó tránh được nguy cơ mang thai ngoài tử cung. Mặt khác, phụ nữ đặt vòng tránh thai chừng mười năm mấy thì sẽ có nguy cơ bị u xơ nội mạc tử cung. Do đó đặt vòng tránh thai không phải cách tránh thai tốt nhất, ít nhất theo anh nghĩ là thế.
Mộ Sở biết hắn lo lắng cho cô.
- Những gì anh nói đều là hậu quả xấu nhất thôi mà.
- Nhưng mấy trường hợp này cũng không hiếm thấy.
- Em cũng không cho anh làm phẫu thuật tránh thai gì đấy đâu. Nếu anh phẫu thuật rồi thì sẽ vô sinh cả đời đất. Lỡ như trong tương lai anh muốn có thêm một đứa nữa thì sao đây?
- Hai ta có Đuôi Nhỏ và Nhật Lâm đã đủ lắm rồi, với lại chờ tới khi anh có thể có con thì cũng là chuyện mười mấy năm sau rồi. Lúc đó anh với em đã bao nhiêu hả? Chẳng phải khi ấy em lại trở thành bà bầu lớn tuổi sao? Em tính làm gì đây? Đến chừng đó em vẫn muốn sinh con cho anh à?
Lúc Lâu Tư Trầm nói chuyện, chẳng biết hắn cố ý hay vô tình mà mút lấy dái tai của Mộ Sở, rồi hôn nhẹ lên đầu vai của cô.
- Thì cũng mới bốn mươi mấy thôi mà! Huống chi giờ cũng có nhiều phụ nữ tầm bốn mươi mấy sinh con đấy thôi. Bộ anh không xem tin tức à? Cách đây không lâu còn có một bà lão hơn sáu mươi tuổi sinh con nhờ thụ tinh nhân tạo đó! Tóm lại, em không cần biết, em không cho anh làm phẫu thuật vô sinh đâu. Cùng lắm thì em uống thuốc tránh thai là được rồi!
- Được rồi! Anh nghe lời em, không làm phẫu thuật nữa được chưa? Nhưng em đừng uống thuốc tránh thai gì đó, anh sẽ đi cấy que tránh thai.
- Đàn ông cũng cấy que được à?
- Giờ em mới biết à?
- Thế có tác dụng phụ gì không anh?
- Em không cần quan tâm tới chuyện đó. Bản thân anh là bác sỹ nên anh tự biết chừng mực.
Lâu Tư Trầm ôm má Mộ Sở rồi hôn lên môi cô.
Khó khăn lằm Tần Mộ Sở mới quay trở về thành phố A, nên cô liền hẹn Cố Cẩn Ngôn đi ăn cơm.
Mà Lâu Tư Trầm lại rất tinh tế, hắn chỉ đưa Tần Mộ Sở tới nhà hàng rồi đợi bọn họ ăn xong, mới ghé đón cô để bọn họ có không gian ôn chuyện cũ với nhau.
Cố Cẩn Ngôn cũng là một người đúng hẹn.
Anh ta đã đến nhà hàng chờ Mộ Sở từ sớm.
- Sao cậu đi một mình thế kia!
Mộ Sở đặt túi xách xuống, cô vừa cởi áo khoác ra, để lên ghế bên cạnh vừa hỏi Cố Cẩn Ngôn.
- Chẳng phải chị cũng tới một mình à?
Cố Cẩn Ngôn chỉ cười lảng, không nhắc tới vợ anh, Lâm Chi Chi.
Anh hỏi Mộ Sở:
- Mà Đuôi Nhỏ đâu rồi? Đã lâu tôi không gặp con bé rồi, sao chị không dắt nó theo?
- Con bé đi học rồi! Bây giờ nó đã lên cấp hai rồi, không thể nào tùy tiện xin nghỉ như hồi tiểu học nữa.
Cố Cẩn Ngôn cười cười, cảm thán:
- Bé con đã lớn rồi.
- Cũng phải! Giờ con bé càng lớn càng khó dạy dỗ. Qua vài năm nữa thì tới thời kỳ phản kháng, tới chừng đó chị phải đau đầu vì nó nữa rồi.
- Lúc tôi gặp Đuôi Nhỏ thì con bé mới năm tuổi mà thôi. Thoắt cái con bé đã lên cấp hai rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
- Đúng vậy!
Mộ Sở cũng cảm khái.
- Còn cậu thì sao? Hai vợ chồng cậu tính khi nào có con đây hả?
Mộ Sở hỏi anh.
Cố Cẩn Ngôn sững người ra, vẻ u ám thoáng vụt qua trong mắt anh. Đoạn anh lắc đầu đáp:
- Chắc hai người bọn tôi cũng không muốn có con đâu.
- Không muốn có con? Hai người tính chơi theo mốt kiểu DINK à?
Mộ Sở nghe thấy thế thì ngạc nhiên.
Cố Cẩn Ngôn gật đầu.
Cô cảm thấy hơi khó hiểu.
- Suy nghĩ của hai người cũng lạ ghê! Chị nhớ rõ ràng cậu rất thích trẻ con mà. Lúc đó, cậu thương con gái chị hệt như con ruột của mình vậy. Sao tới phiên mình thì lại không muốn thế hả? Tính làm gì đây? Chăm Đuôi Nhỏ nhiều quá nên sợ rồi hả?
- Nói bậy bạ! Bé Đuôi Nhỏ ngoan biết bao! Nếu tôi có thể sinh được một đứa vừa ngoan lại đáng yêu như con bé thì đừng bảo là một đứa, chục đứa còn được nữa là!
Cố Cẩn Ngôn nhớ lại những chuyện vui vẻ lúc Đuôi Nhỏ còn bé, anh không nhịn được bật cười thành tiếng rồi lại lắc đầu, nói:
- Lúc nhỏ con bé đáng yêu hơn nhiều, lớn rồi thì lại sợ người lạ.
- Đuôi Nhỏ không nhận ra cậu à?
Lần trước khi Tần Mộ Sở dắt Đuôi Nhỏ tới tham dự hôn lễ của Cố Cẩn Ngôn, cô định để hai người họ gặp mặt, nói chuyện với nhau một phen. Nào ngờ Đuôi Nhỏ lại đòi về nhà sớm, cộng thêm Cố Cẩn Ngôn bận tiếp đãi khách khứa nên vẫn chưa kịp gặp nhau.
- Con bé vẫn nhận ra tôi nhưng trông không muốn để ý tới tôi cho lắm, khác hẳn với hồi nhỏ cứ bám rịn lấy tôi..
Cố Cẩn Ngôn lắc đầu nói tiếp:
- Nếu tôi mà biết sẽ thành ra thế, đáng lý ra lúc đó tôi nên cản chị lại, không để chị mang con bé tới thành phố S đâu!
- Hờ hờ! Nằm mơ đi! Con bé là cục cưng nhà chị đấy, sau có thể tặng không cho cậu được?
Tần Mộ Sở vừa cười vừa xắn một miếng bánh mousse.
- Dù sao con nít lớn rồi sẽ quên mấy chuyện hồi bé mà. Lúc nó bám cậu cũng mới bốn năm tuổi chứ nhiêu, có lẽ bây giờ đã quên sạch rồi.
- Chị nói thế càng khiến tôi buồn thêm! Đúng là vô lương tâm mà!
Mộ Sở bật cười.
- Trông cậu cứ như oán phu ấy. Nếu cậu thích như vậy thì tự sinh một đứa đi! Chạy theo mốt gia đình kiểu DINK làm gì!
Mà Cố Cẩn Ngôn lại không đáp lại vấn đề này như thể đang né tránh nó vậy. Đoạn anh ta đổi đề tài, quay sang nói với Tần Mộ Sở.
- Chừng khoảng thời gian nữa thì tôi sẽ tới thành phố C.
- Hả? Cậu tới đó làm gì thế?
Mộ Sở ăn một miếng bánh mousse.
- Bên đấy có mấy dự án hợp tác về âm nhạc, có lẽ tôi sẽ ở đó vài năm!
- Vậy cậu tính ở lại thành phố C à?
Cố Cẩn Ngôn lắc đầu nói:
- Chắc tôi phải bay qua bay lại hai thành phố! Dù sao cũng thuận tiện, đi máy báy cũng tốn có hai tiếng mà thôi.
- Cũng đúng.
Tần Mộ Sở gật đầu, chợt cô sực nhớ ra một chuyện, bèn nói với Cố Cẩn Ngôn:
- Đúng lúc chị có chuyện muốn hỏi cậu đây.
- Hửm?
- Chẳng phải Đuôi Nhỏ bị cậu ảnh hưởng nên cứ học piano hay sao? Chị tính khi con bé lên đại học thì cho nó thi vào trường nào tốt tốt ấy. Vốn dĩ chị định để con bé đi du học nhưng bây giờ tình hình nước ngoài loạn như thế, chị tuyệt đối không dám cho con bé ra nước ngoài. Bởi vậy, chị đang tính cho con bé lên học đại học ở thành phố C, nơi đây là thủ đô âm nhạc của nước mình. Mấy trường đại học tốt nhất cũng nằm ở đấy! Nhưng yêu cầu tuyển sinh của thành phố C cũng rất biến thái. Nó bắt buộc năm mười hai phải tới trường ở đấy học một năm chuyên ngành, sau đó mới dựa vào sở trường đặc biệt mà chọn vào. Vậy tức là nếu không học lớp mười hai ở đấy thì chẳng có tư cách ghi danh luôn, nhưng chị lại không yên tâm để con bé ở đấy một mình, cho nên chị đang định từ bỏ....
Mộ Sở nói tới đây thì nhín thoáng qua Cố Cẩn Ngôn ngồi đối diện.
Cố Cẩn Ngôn cũng nhìn về phía cô rồi mỉm cười ra chiều hiểu ý.
- Thế bây giờ chị yên tâm rồi nhỉ?
- Ha ha! Cậu hiểu ý chị quá!
Mộ Sở nói tiếp:
- Nếu cậu tới thành phố C, vậy sẽ có người chăm sóc cho Đuôi Nhỏ rồi. Thế thì chị cũng yên tâm hơn nhiều, hơn nữa cậu còn có thể dạy chuyên ngành cho con bé nữa! Đúng không?
Cố Cẩn Ngôn gật đầu nói:
- Tôi sẽ giúp chị nhưng con bé chỉ mới học cấp hai thôi. Chị lại tính tới chuyện học cấp ba cho nó rồi, chị đã hỏi qua ý kiến cục cưng nhà chị chưa đấy?
- ... Vẫn chưa.
Mộ Sở cắn thìa.
- Mấy chuyện này do chị nghĩ thay cho Đuôi Nhỏ thôi. Bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, chưa thể nghĩ nhiều như thế được, nhưng mà nếu sau này con bé có dự định khác thì chị sẽ tôn trọng nó, chỉ cần đừng khác người quá là được.
Cố Cẩn Ngôn cười khẽ nói:
- Thế chẳng phải bây giờ chúng ta bàn tính chuyện tương lai cho con bé đều uổng công hết rồi.
- ...
Được rồi, đúng là cô không thể phản bác lại được, chỉ cần con bé nói “NO” thì tất cả mọi chuyện đều công cốc!
Sau đó hai người lại tán gẫu thêm vài chuyện. Khi nhắc tới hôn lễ của Tần Mộ Sở, thởi gian diễn ra thì phát hiện hôm đó Cố Cẩn Ngôn có một buổi họp âm nhạc ở Sydney nên không thể tới được.
Tần Mộ Sở trách móc:
- Vậy cậu không thể dắt chị bước vào lễ đường rồi!
Cố Cẩn Ngôn đâm chọt một câu:
- Tính ra hai người cũng kết hôn lần hai rồi, có còn như lần đầu kết hôn nữa đâu, chị an phận chút đi!
- ... Nè! Cậu cũng đâu cần nói như thế chứ!
- Tôi còn nhớ rất rõ, hồi đầu kết hôn chị cố ý lừa tôi tới nữa kìa!
- Cậu thù dai thật đấy. Vụ đó đã qua lâu lắm rồi thế mà cậu vẫn còn nhớ.
- Tôi nhớ rất kỹ những chuyện liên quan tới chị mà.
Nghe anh ta nói thế, trong lòng Mộ Sở không khỏi dấy lên sự thương cảm, cô thở dài nói:
- Tiếc là chuyện đời đổi thay, giờ chúng ta đường ai nấy đi, không thể quay lại như trước nữa rồi...
- Không thể quay lại thì sao chứ. Cho dù cách xa nhau nhưng ít ra tình cảm trong lòng tôi vẫn không thay đổi. Chỉ cần biết chị sống tốt thì cũng đã đủ lắm rồi!
- Cũng phải...
Mộ Sở nhấp một ngụm nước.
- Được rồi, chúng ta không nói tới mấy chuyện buồn bã này nữa, nói chuyện nào vui vui ấy.
- Hay là chị kể chuyện của Đuôi Nhỏ cho tôi nghe?
- Ha ha! Nhắc tới con thì có kể suốt ngày cũng không hết chuyện hài hước của nó nữa! Cậu biết không, có lần con bé đang gặm táo bỗng dưng khóc toáng lên, làm chị sợ quá chứng. Lúc chị bước vào hỏi nó sao thế thì con bé chỉ vào quả táo trong tay rồi bảo có sâu. Lúc đó chị còn nghĩ bụng, đã mười mấy tuổi mà còn bị sâu dọa tới khóc luôn à? Nhưng khi chị nhìn vào quả táo, móa ơi! Con sâu trong táo chỉ còn lại phân nửa, mà nửa còn lại thì bị con bé nuốt vào bụng rồi. Ha ha ha ha! Lúc đó chị dở khóc dở cười luôn, sau đó con bé bị ám ảnh, có nói thế nào cũng không chịu ăn táo nữa!
Tần Mộ Sở kể xong thì cười không ngừng, mà Cố Cẩn Ngôn cũng bật cười:
- Cũng đúng mà, công chúa bạch tuyết luôn bị ám ảnh với táo.
Trong lòng Cố Cẩn Ngôn, công chúa bạch tuyết chính là Đuôi Nhỏ.
Anh nhớ nhất lúc Đuôi Nhỏ mặc đầm công chúa bạch tuyết vào sáu năm trước.
Trông con bé vừa hồn nhiên lại ngây thơ.
Anh bỗng nhớ nhung khoảng thời gian ấy.