Lâu Tý Trầm ôm cô, khóa cô vào lồng ngực, nhẹ nhàng hôn cô, "Từ trước đến giờ em chưa từng có lỗi với tôi, không cho phép em nói lại ba từ kia nữa."
Lâu Tư Trầm nghĩ, có lẽ có một ngày, người nói ra ba chữ này sẽ là bản thân hắn!
Lúc này, điện thoại Mộ Sở lần nữa vang lên.
Vẫn là Lý Thiện Xuân gọi tới.
Mộ Sở vẫn không muốn nghe máy, Lâu Tư Trầm vươn tay giúp cô nhặt điện thoại lên, đưa cho cô, "Nghe máy đi!"
Mộ Sở nghi hoặc nhìn hắn.
Lâu Tư Trầm nói: "Em cũng đã nói, dù sao cũng là mẹ em mà."
Mộ Sở thở dài, do dự một chút sau đó vẫn là nghe điện thoại của Lý Thiện Xuân.
- Sở Sở...
Trong điện thoại, giọng của Lý Thiện Xuân lại trở nên nhẹ nhàng, "Con còn giận mẹ sao?"
Mộ Sở cũng không biết trả lời như thế nào, dứt khoát không lên tiếng.
- Tối nay có muốn về nhà ăn cơm không, mẹ sẽ nấu món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất!
- Không cần.
Mộ Sở cuối cùng cũng mở miệng, lạnh lùng từ chối ý tốt kia của bà.
- Vậy khi nào thì con trở về?
Mộ Sở không trả lời, chỉ nói, "Tôi có chút chuyện, sau này hãy nói đi!"
Sau đó, cô cúp điện thoại.
Lâu Tư Trầm nhíu nhíu mày, "Không có ý định trở về sao?"
"Anh không muốn tôi ở lại đây cùng anh sao?" Mộ Sở hỏi lại hắn.
Lâu Tư Trầm cười khẽ một tiếng, kéo cô khóa vào trong ngực, "Ước gì em có thể ở bên tôi cả đời!"
Mộ Sở cũng cười với hắn.
Đầu cô dựa vào lồng ngực hắn, tay kia dí dỏm sờ soạng lung tung, vẽ thành vòng tròn, "Anh biết không? Lúc trước lúc mà anh không để ý đến tôi, tôi thật sự cho rằng anh đã không cần tôi nữa! Bởi vì bên cạnh anh lâu như vậy, cho dù là 6 năm trước hay là 6 năm sau, từ trước đến nay anh chưa từng bỏ mặc tôi, đây quả thật là lần đầu tiên, tôi... bị dọa một chút."
Lúc đó, trong lòng Mộ Sở rất hoang mang, suốt ngày lo sợ, nhưng cũng không có cách nào khác.
Loại cảm giác này giống như cảm giác bị toàn án sai phải đi tù chung thân vậy, chỉ có thể chờ người khác cầm đao hành hình, "Cảm giác đó, không dễ chịu một chút nào..."
Mộ Sở quay mặt vùi sâu vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Sau này nếu anh tức giận thì hãy nói với tôi, không quan tâm đến tôi thì cũng phải cho tôi một lí do, đừng lại như lần trước, được không?"
Ngữ khí cùng thanh âm của cô, nghe thật ủy khuất, thật đáng thương, làm cho trái tim Lâu Tư Trầm như là có một con dao sắc bén xẹt qua.
- Tôi xin lỗi.
Hắn cúi đầu, xin lỗi cô, thanh âm khàn khàn, " Tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!"
- Ừm.
Mộ Sở gật đầu, "Tôi tin anh."
Lâu Tư trầm đưa tay ra, nâng cằm của cô, sau đó, cúi đầu, đôi môi nhanh chóng bắt được môi đỏ mềm mại của cô...
... ... ... ...
Sáng sớm, lúc 8 giờ
——
Đêm qua Vương Khởi Lệ về nhà một chuyện, thế là, sáng sớm liền mang theo bữa sáng đến bệnh viện, chỉ sợ Lâu Trọng Bách tỉnh dậy sẽ đói bụng.
Không nghĩ đến, mới đi đến phòng bệnh thì lại được gặp người mà cả đời này bà thống hận nhất, Lý Thiện Xuân!!
Khoảnh khắc đó, bà đã tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng khi bình tĩnh lại, người kia không phải là Lý Thiện Xuân thì là ai?
Bà ta đang ngồi bên cạnh giường Lâu Trọng Bách giúp ông ấy ăn bữa sáng!!
Lâu Trọng Bách sớm đã có thể tự dùng cơm, nhưng cứ khăng khăng để cho Lý Thiện Xuân đút cho ăn, ánh mắt ôn hòa kia lọt vào tầm mắt của Vương Khởi Lệ, quả thật bà có ý nghĩ sẽ giết chết đôi cẩu nam nữ này.
Nhưng người phụ nữ kia không phải đã chết rồi sao? Làm sao lại xuất hiện được?!! Chẳng nhẽ đến cả Diêm Vương cũng không chịu thu nhận ả ta?
Cô nắm chặt nắm đám, xúc động nghiến răng, một giây sau, bà xông lên phía trước, mang theo bát canh còn nóng hổi kia, "Phịch ——" một tiếng đập vào đầu của Lý Thiện Xuân.
- A ——
Lý Thiện Xuân lúc này mới phát hiện Vương Khởi Lệ đang xông tới.
Bà hết lên một tiếng, vốn nghĩ rằng bát canh đậu nóng hổi kia sẽ đập vào đầu mình, không ngờ, Lâu Trọng Bách phản ứng kịp thời, cơ thể nhào tới đem Lý Thiện Xuân ôm vào lòng, thay cô chịu đựng bát canh kia của vợ ông.
Vương Khởi Lệ tức giận đỏ hết cả mắt, "Lâu Trọng Bách, ông đang làm cái gì vậy?!"
Lý Thiện Xuân kinh hãi nhìn Vương Khởi Lệ.
Lâu Trọng Bách không để ý tới bản thân, mà chỉ hỏi Lý Thiện Xuân, "Thiện Xuân, bà không sao chứ? Có bị bỏng không?"
Lý Thiện Xuân vội vàng lắc đầu, "Tôi không sao, ông sao rồi?"
- Tôi cũng không việc gì.
Hai người kia hoàn toàn coi Vương Khởi Lệ là người vô hình.
Vương Khởi Lệ tức giận răng run cầm cập, liền vội cầm cốc nước đầu giường hướng vào đầu của Lý Thiện Xuân, Lâu Trọng Bách hoảng sợ, vung tay lên, ngăn cản cốc nước kia.
Cốc nước đập vào vết thương của ông, tấm vải băng bó trên tay đã thấm đẫm máu, nhưng vẫn không để ý tới chỉ quát Vương Khởi Lệ: " Bà nổi điên cái gì vậy!! Hả?"
Vương Khởi Lệ tức giận toàn thân đều run lên, trong hốc mắt đã bị tơ máu nhuộm đỏ bừng, nắm lấy tóc của Lý Thiện Xuân, "Cô ra đây cho tôi!! ra đây ————"
- A! Đau —— ——
Lý Thiện Xuân cũng không đáp trả, chỉ hô đau.
Bà ấy càng đau thì Lâu Trọng Bách trên giường cũng đau lòng không thôi, ông muốn giúp nhưng tay còn bó bột, cơ bản không động đậy được, chỉ có thể quát: "Vương Khởi Lệ, bà buông tay ra cho tôi!! Buông tay —— —— "
- Tôi không buông!!
Vương Khởi Lệ nắm lấy tóc của Lý Thiện Xuân, liều mạng lôi ra bên ngoài.
- Bà còn làm khó bà ấy, tôi sẽ ly hôn!!
Lâu Trọng Bách vừa nói ra, làm cho Vương Khởi Lệ lặp tức ngưng lại.
Sắc mặt của bà đột nhiên tái xanh.
Tay nắm lấy tóc của Lý Thiện Xuân cứng đờ, ánh mắt cứng ngắc nhìn về phía Lâu Trọng Bách, "Ông vừa nói cái gì? Ông vừa mới nói cái gì..."
Đương nhiên, Vương Khởi Lệ không có cách nào có thể tiếp nhận sự thật này.
Lâu Trọng Bách thấy vợ như vậy, trong lòng cũng không đành, nhưng lại nhìn Lý Thiện Xuân bên cạnh đang không ngừng lau nước mắt, dáng vẻ khiến người ta thật đau lòng, ông đau xót, nhíu mày, "Nếu bà khó dễ bà ấy, chúng ta ly hôn!"
Những lời này đúng lúc Mộ Sở cùng với Lâu Tư Tầm vừa bước vào cửa nghe được!
Tình hình bên trong làm cho hai người họ có chút sững sờ.
Mộ Sở càng không nghĩ đến chuyện mẹ mình cũng sẽ ở đây!
Vương Khởi Lệ vì câu nói này của chồng, bị kích động mãnh liệt, bà cười ha ha một tiếng, chỉ vào Lý Thiện Xuân nói: "Tôi khi dễ cô ta? Lâu Trọng Bách, anh nói tôi khi dễ cô ta? !! Ha ha ha ha.."
- Mẹ!
Lâu Tư Trầm vội vàng một bước đi lên phía trước, đỡ Vương Khởi Lệ đang bị kích động.
Thấy con trai, Vương Khởi Lệ như thấy được cứu tinh, bà đau lòng khóc, nước mắt chảy ròng ròng, "Con trai, hãy nói chuyện với ba con một chút, mẹ với ả tiện nhân kia là ai khi dễ ai?!"
Mộ Sở đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ mình.
Nhìn bà ta ngồi trong một góc, vẻ mặt hoảng sợ âm thầm lau nước mắt.
Bộ dạng đáng thương lại kết hợp với đôi mắt ngấn lệ kia đúng là không hợp tí nào.
Bà ta rốt cuộc là loại người như thế nào vậy?
Mộ Sở trong hốc mắt đỏ ửng, cắn môi dưới, ép bản thân dời mắt đi, lựa chọn của cô là làm như không nhìn thấy.
Đang lúc này chỉ nghe Lý Thiện Xuân hô lên một tiếng, "Sở Sở..."
Cô có thể đi sao?
Cô có thể làm bộ như không nghe thấy sao?
Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Thiện Xuân mới làm cho tình hình trong phòng bệnh dâng đến cao trào: "Sở Sở, qua đây xem ba con một chút đi! Ông ấy vì mẹ mà ra nông nỗi này, nếu không có ông ấy, chỉ sợ người nằm đây đã là mẹ của con rồi..."
Một câu đó làm cho người Mộ Sở cứng đờ, cũng để cho Vương Khởi Lệ từ trong ngực Lâu Tư Tầm trở nên điên cuồng!!
Mộ Sở sắc mặt trắng bệch.
Bởi vì cô biết, câu nói này của bà ta là cố tình!Cố tình nói cho Vương Khởi Lệ nghe thấy!
-Bà vừa nói cái gì?!
Vương Khởi Lệ thoát ra khỏi vòng tay của Lâu Tư Tầm, vọt tới trước mặt Lý Thiện Xuân, " Cô vừa nói cái gì!! Để con gái ngươi gọi ai là ba hả? người nào hả?!! Cô không muốn mặt mũi nữa đúng không!! Tiện nhân —— —— —— "
Vương Khởi Lệ xông lên muốn cho Lý Thiện Xuân một bạt tai, nhưng Mộ Sở kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng bước lên đứng trước mặt Lý Thiện Xuân.
Không phải là cô muốn thay Lý Thiện Xuân trả nợ, bởi vì cô biết, món nợ này căn bản là trả không hết!
Thế nhưng cô lại là con gái của Lý Thiện Xuân, bất cứ thế nào, phần tội này cô cũng nên thay bà gánh vác.
- Ba ——
Bàn tay kia hung hăng tát xuống.
Mộ Sợ bị dọa đến hai mắt nhắm nghiền, nhưng mà không có đau.
Vương Khởi Lệ thét lên một tiếng chói tau, "Con muốn làm gì!! Con cũng muốn che chở cho hai mẹ con cô ta đúng không? Con muốn mẹ con chết đi, đúng không??"
Đứng ngay trước mặt Mộ Sở, thay cô ngăn cái tát này chính là con trai của Vương Khởi Lệ, Lâu Tư Trầm.
- Mẹ...
Lâu Tư Trầm đau lòng ôm lấy mẹ của mình.
Nhìn dáng vẻ kích động của mẹ, lòng hắn như bị dao đâm rất đau, "Mẹ, con xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Hắn khàn giọng, trong hốc mắt những tơ máu đã nổi lên.
Mộ Sở đau khổ, nước mắt chảy ròng.
Cô biết ngay tại thời điểm này, Tư Trầm rất khó xử.
Hắn muốn che chở cho cô, nhưng điều này lại làm cho mẹ của hắn tổn thương sâu nặng.
Mộ Sở "Bụp ——" một tiếng, quỳ xuống trước mặt Vương Khởi Lệ, "Bác gái, Hãy đánh con đi! Đánh con đi..."
- Là mẹ con có lỗi với người! Con thay mẹ con xin lỗi người! Con xin lỗi —— ô ô ô ô ô ——
Mộ Sở cứ thế khấu đầu trên mặt đất, mước mắt chảy xuống không ngừng, "Là bọn con có lỗi với người..."