- Còn nữa, đối với anh ta, thực ra từ sáu năm trước lúc chia tay, tôi cũng hết cái tâm tư đó rồi! Tôi từ lâu đã...... không còn yêu anh ta nữa rồi! Sau này, cũng sẽ không yêu!
Tần Mộ Sở nói xong nhưng lời đó, chỉ cam thấy sắc mặt của Trình Huyên Oánh có chút quái lạ, thậm chí có chút hoảng loạn.
- Tư Trầm......
Trình Huyên Oánh nhìn về phía sau Tần Mộ Ở kêu lên một tiếng.
- ......
Tần Mộ sở lúc đó chỉ cảm thấy trong đầu mình “Ầm__” một tiếng.
Nhìn theo ánh mắt của Trình Huyên Oánh quay đầu lại, cư nhiên lại nhìn thấy một thân áo trắng của Lâu Tư Trầm, cả người toát ra lãnh khí đứng ở đó, lạnh đến mức muốn đóng băng.
Khuông mặt lãnh đạm, ánh mắt khó hiểu, khiếng Tần Mộ Sở không hiểu được tâm ý của hắn, trong tim dường như bị kích động hoảng loạn lên.
Cô biết, những lời lúc nãy của mình, hắn đều nghe được.
Không những phủ định đi quá khứ của mình và hắn ta, mà còn phủ định cả tương lai......
Nhưng mà, nghe rồi, cũng tốt!
Giữa họ, một chút khả năng cũng không còn!
Lâu Tư Trầm đặt tay vào túi, bước đi đều đặn, từ từ đến gần cô.
Mỗi bước hắn đến gần hơn thì tim cô như ngưng đập một nhịp.
Lúc đó......
Cô bị ảo giác, dường như họ đang quay về một ngày nào đó của sáu năm về trước, hắn cũng như vậy, cả người đầy ấp khí thế xâm lược bước đến gần cô.
Nhưng, ảo giác, cuối cùng là ảo giác......
Hắn bước đi qua người cô, không có chút dừng bước.
Thậm chí, một ánh mắt dư thừa cũng không rơi trên người cô, mà hướng Trình Huyên Oánh bước đến.
Cô cuối cùng cũng không thể không quay đầu lại nhìn hai người họ.
- Em hi vọng anh làm gì?
Nương theo luồng gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Tần Mộ Sở nghe được giọng nói ấm áp của người đàn ông đó đang hỏi người con gái trước mặt mình.
Giây tiếp theo, thậm chí không đợi Trình Huyên Oánh phản ứng lại, Hắn đã cuối đầu xuống, hôn vào bờ môi đỏ mọng của cô ta.
Hắn hôn rát nhiệt tình, dường như muốn nhập người đứng trong vòng tay mình vào làm một thể, vào tận xương máu.
Trình Huyên Oánh kinh ngạc, nhưng hơn nữa là cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Bởi vì, trước đây, người đàn ông này chưa bao giờ hôn cô một cách nhiệt tình như vậy.
Hắn đối với cô, luôn lkaf lúc lạnh lúc nóng, cho nên, cô mãi mãi không biết được người đàn ông này đối với mình rốt cuộc là có cảm giác gì.
Thâm chí, ngay cã cái chức vị hôn thê, thực ra cũng là do hai bên gia đình tác thành! Mà hắn, trước đây một phút, chưa bao giờ biểu thị nửa điểm yêu thích cô.
Trình Huyên Oánh nhón chân lên, ôm lấy cổ của hắn, phối hợp với hắn, cùng hắn quấn lấy nhau.
Cô đã chết lặng trước nụ hôn sâu lắng nồng đậm đó, không thể nào giải thoát ra!
Gió lạnh cuối thu, đặt biệt lạnh lẽo.
Từng đợt từng đợt thổi đén từ cuối hành lang, tạt vào mặt, vào người của Tần Mộ sở, cứ như dao cắt vậy, từng đợt từng đợt đau đớn.
Ngay lúc đó, cô rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đang vỡ vụn......
Hốc mắt, không biết từ khi nào đã hình thành một dãy sương mù.
Giây tiếp theo, cô xoay người vộ vã ròi đi.
Bước chân cũng hoảng loạn đi.
Tần Mộ sở vừa mới đi, Lâu Tư TRầm liền buông Trình Huyên Oánh trong lòng ra.
- Biết từ khi nào?
Hắn hỏi cô ta.
Ngư khí vẫn ấm áp như vậy, nghe không ra nửa điểm giận dữ, nhưng cũng không có chút tình cảm nào.
- ......Cái......Cái gì?
Trình Huyên Oánh chột dạ không dám nhìn vào hắn ta.
- Chuyện lúc trước của anh và cô ta.
- ......Từ lâu rồi, em vô tình nhìn thấy ảnh của hai người, ở trong máy tính của anh.
Trình Huyên Oánh nhỏ tiếng mà nói.
- ......
Lâu Tư Trầm trầm tư một lúc,
- Đi thôi, phải làm việc rồi.
Thái độ của hắn ta trông như bình thường.
Khiếng cho Trình Huyên Oánh cảm thấy bất ngờ.
Thậm chí, hắn cũng khồng có gặng hỏi cô câu nào, tại sao lại lén lút xem máy tính của hắn: càng không hỏi cô, tại sao phải nói dối Tần Mộ Sở quan hệ hôn thê và hôn phu của họ.
Trình Huyên Oánh nghĩ là hắn sẽ tức giận, nhưng, hắn không.
Cô phát hiện bản thân vốn không hề hiểu giừ về người đàn ông này, một chút cũng không.
Nhưng hắn càng thần bí, càng khó nắm bắt, cô lại càng yêu hắn sâu đậm!