Cô thực sự không chịu được! Cô muốn ngủ trên giường, cô rất muốn ngủ trên giường, đặc biệt muốn ngủ một giấc ngon lành trên giường một đêm, nhưng nghĩ đến cây súng đó, cô e là khó ngon lành rồi.
Phù Tang nói xong, mới muốn xuống giường, thì lại nghe người đàn ông phía sau ra lệnh:
- Nằm xuống!
Ể?! Cả gương mặt Phù Tang ngẩng ra nhìn y.
Thì nhìn thấy Hoắc Thận đã nằm lại xuống rồi, y gối đầu lên hai cánh tay, đôi mắt gọi cảm nhắm lại, sau đó lặp lại câu nói lúc này:
- Nằm xuống.
-..
Phù Tang do dự vài giây, cuối cùng, cùng cẩn thận mà nằm sát ngay bên mép giường.
Cô thực sự, thở mạnh cũng không dám.
Lại đột nhiên ‘tách’ một tiếng, đèn tắt rồi, căn phòng phút chút lại trở nên tối mịt lại.
Phù Tang vẫn là bị dọa một cái, hoảng sợ ở trong chăn.
- Nếu đã sợ hãi như vậy, tại sao lại trèo lên giường của tôi?
Hoắc Thận vẫn gối đầu trên cánh tay y, không động, chỉ nhẹ giọng hỏi cô.
Trong bóng đêm, Phù Tang lén lút cẩn thận nhìn y một cái, bởi vì do không có ánh đén, cô không thể nhìn ra sắc mặt của y hiện tại là như thế nào, chỉ có thể mơ hồ mà nhìn thấy góc cạnh tuấn mĩ trên gương mặt của y.
- Tôi tôi đâu biết có người ngủ rồi, dưới gối còn giấu súng chứ.
- Đây là xã hội đen, có súng thì có gì mà lạ!
Điều này cũng đúng!
- Tôi là lần đầu tiên bị người khác kê súng lên đầu đó, bị dọa thì cũng đúng mà.
-...
Không ai trả lời cô.
Ngủ rồi?
Phù Tang lại lén lút nhìn y bên cạnh mình một cái, cũng nhẹ nhàng thở phào một chút.
Nhưng cô lại làm sao cũng không ngủ được.
Mất ngủ rồi! Hoàn hoàn toàn toàn mất ngủ!
Phù Tang không nhịn được mà quay người trên giường.
Mãi cho đến khi cô quay người lần thứ mười.
- Làm gì vậy?
Đột nhiên, người đàn ông bên cạnh, mở miệng.
Động tác quay người của Phù Tang, cũng cứng đơ lại.
Người đàn ông đối diện, ở bên trong bóng tối mở to đôi mắt ra, nghiên đầu, nhìn cô, dường như có chút bất mãn:
- Cô là cố ý đến hành hạ tôi sao?
Giọng nói của y, nghe ra có chút mệt mỏi chưa tỉnh ngủ .
Chân mày bất mãn mà chau lại:
- Nếu như không ngủ quen cái giường này, thì quay về dưới đất mà ngủ!
- Tôi với anh thương lượng một chuyện, có được không?
Phù Tang nắm lấy chăn, dùng ngữu khí bàn bạc mà nói với y:
- Anh xem, bây giờ anh để tôi ngủ một mình một phòng thì những lo lắng này cũng tự nhiên không xảy ra rồi, có phải không?
Hoắc Thận chau mày, nhìn chầm chầm vào cô.
Lại quay người, từ phía dưới gôi, lấy cây súng lúc nãy ra, đặt giữa hai người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô một cái:
- Như vậy thì lo lắng được giải quyết rồi có phải không?
-...
Phù Tang nhanh chóng từ trong chăn lăn ra, cầm lấy cái gối trên sô pha, lăn lại xuống đất mà nằm ngủ.
Vẫn là lấy cái áo khoác dài kia của y làm chăn.
So với ngủ chung với họng súng lạnh lẽo, thì cô nguyện ý nằm đất ngủ!
Quả nhiên, lúc này cũng thấy an tâm hơn rồi, mới vừa nằm xuống dưới đất, không lâu sau liền ngon lành mà ngủ thiếp đi.
Cho nên, hoàng cảnh càng ác liệt, thì làm quen là được!
Buổi chiều, chạng vạng tối.
- Thưa cô, cậu chủ đến đón cô rồi!
Phù Tang vừa mới thay xong quần áo, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của chú Lý.
Phù Tang mở cửa.
- Woa! Hôm nay cô thật đẹp!!
Ánh mắt quản gia sáng lên, không nhịn được mà thật lòng khen một câu:
- Hôm nay cô nhất định xinh đẹp áp đảo mọi người rồi.
Bởi vì hai ngày hôm nay, Phù Tang dường như ngay cả đầu tóc cũng không chải, mỗi ngày gần như là đầu bù tóc rồi, hôm nay nghĩ không dễ dàng gì được ra ngoài, dù sao cũng tắm rửa, chải đầu một cái, trang điểm một chút chứ.
Hơn nữa, hôm nay cô còn chính thức lên chức, không thể làm mất mặt tên đàn ông đó được, lỡ như người ta không nhìn trúng mình, đối với y không có giá trị lợi dụng nữa, trực tiếp một viên đạn kết liễu cô thì làm sao?
Chuyện tối hôm qua, Phù Tang đến bây giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng nữa này!
Quản gia dẫn theo Phù Tang xuống lầu, vừa đi vừa nói:
- Cậu chủ nhìn thấy cô như vậy, nhất định cũng sẽ rất thích!
- Đi thay quần áo đi!
Phù Tang vừa mới xuống đến một nửa cầu thang, thì đột nhiên, dưới lầu truyền đến giọng nói ra lệnh của Hoắc Thận.
Ngữ khí, căn bản không có chút thương lượng.
Phù Tang chau mày, đứng bên cầu thang, bất mãn nhìn y ở phòng khách.
Thân hình y cao ráo, đứng bên cửa sổ, ánh dương bên ngoài cửa sổ rọi qua lớp cửa kính mà chiếu vào đôi vai dày vững chắc của y, dường như phủ thêm cho y một lớp màn màu vàng.
Y đứng ngược với ánh sáng, gương mặt khắc khe đó ở bên trong bóng râm, cũng có nghĩa là, Phù Tang đứng trên lâu hai không thể nhìn rõ được thần sắc trên mặt y lúc này, cũng có thể đoán được qua ngữ khí của y là y bất mãn với phục trang trên người của cô.
Nhưng Phù Tang thật sự rất thích!
Một cái váy màu tím nhạt thêu hoa, một chút cũng khồn gợi cảm, nhưng lại mang theo một loại tươi mới mê người.
Vẫn mang chút trẻ con, sau khi cô tự giải nghĩa cho mình, thì càng cảm thấy mình có một loại khí chất thoát tục của thiếu nữ mới lớn, cực giống một nàng tiên không nhuốm bụi trần.
Y thừa nhận, cô như vậy, là lần đầu tiên y nhìn thấy cô trong ba ngày nay cảm thấy động lòng nhất!
Lúc mới vừa gặp, thậm chí tim của y, cũng bất giác mà run động một giây.
Nhưng chính là bởi vì, quá thiếu nữa, qua tinh tế, quá thơm ngát, quá mê người, cho nên, mới phải thay!!
Khí chất cô như vậy, tất cả phụ nữ của Bách Hội Môn, đều không ai có được! Mà không ai có được, thì luôn trở thành đặc biệt nhất!
Nhưng như vậy đối với cô mà nói, căn bản không phải là chuyện tốt gì.
Phù Tang đứng ở lầu hai nhìn y, hai chân đặt ở cầu thang, không có chút ý nào là muốn quay lại.
Hoắc Thận trầm mặc một chút, rồi trầm bước, hướng về phía cô ở lầu hai mà đi.
Bước chân cuối cùng cách cô một bật cầu thang mà dừng lại.
Cho dù là như vậy, nhưng Phù Tang vẫn phải như cũ mà ngẩng đầu nhìn y.
Y đối với cô mà nói, quá cao rồi!
- Đi thay cái váy này đi.
Hoắc Thận lần nữa lặp lại yêu cầu của y.
- Nhưng mà tôi khá thích cái váy này.
- Sau này có chính là cơ hội để mặc.
Y chau mày.
-...
Phù Tang bất mãn vểnh vểnh môi, không nhúc nhích.
Hoắc Thận dường như có chút mất kiên nhẫn, chau chặt mày lại, cằm hơi cuối xuống, từ cao nhìn xuống cô:
- Thế nao? Đang đợi tôi giúp cô thay?
- Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.
Phù Tang liền che ngực mình lại, không biết tại sao, liền đỏ mặt lên.
Cô vốn luôn là người không dễ đỏ mặt nha!
- Nếu đã không phải, vậy thì tự mình đi thay!
- Anh thích phong cách như thế nào?
Phù Tang mới không muốn tự mình đi lựa, trực tiếp hỏi y thích gì thì là được chứ gì?
- Sơ mi trắng, quần jean.
- A?
Sở thích này.
- Càng đơn giản càng tốt, không cần váy.
-...
Phù Tang sa mạc lời rồi.
Cô trợn mắt một cái, đôi môi cô đưa đến gần tai y, thấp giọng nói với y:
- Tuy là tôi hiểu thẩm mỹ đối với phụ nữ của g-ay các anh , nhưng tôi cũng không thể bởi vì anh thích đàn ông, thì liền biến mình thành nữ hán tử đi?
Bởi vì Phù Tang cách y quá gần, hơi thở của cô, dường như đều phả lên má của Hoắc Thận, vẫn còn hơi ấm ấm, thuộc riêng về mùi vị thiếu nữ của cô, không ngừng kích thích những cảm quan đàn ông của y.
Không biết tại sao, phút đó, Hoắc Thận lại cảm thấy, đứa nhóc nghịch ngợm trước mắt tuổi thậm chí còn chưa tròn mười tám, cả người thậm chí còn có hương vị trẻ con, lại gợi cảm như vậy.
Y nghĩ, đại khái là y thiếu phụ nữ thiếu đến điên rồi!
Dù gì, y thật sự đã năm năm rồi, không đụng chạm qua bất kì phụ nữ nào!
- Đi! Thay váy ra ngay!
Sắc mặt của y, dường như khó coi hơn một chút.
Phù Tang phát hiện rồi, tuy là không vui vẻ gì mà phải thay ra, nhưng cũng không dám chống đối y, dù gì người ta cũng có súng đó:
- Nhưng tôi không có sơ mi , chú Lý không có chuẩn bị cho tôi.
- Tôi có.
Chân mày Phù Tang nhảy lên:
- Vậy tôi thật sự mặc của anh đó?
- Đi thay!
- Ok! Chờ chút!
Phù Tang cũng không biết làm sao, vừa nghe nói mặc sơ mi của y, cô lại dễ dàng như vậy mà cởi cái dầm xinh đẹp này xuống, cô quay người, chạy lại về phòng thay quần áo.