Trong phòng chơi bowling, tất cả rơi vào trầm lặng.
Hoắc Thận không nói gì, Cảnh Vân càng không vội nói gì thêm.
Một hồi lâu.....
- Cảnh thiếu gia, cuộc giao dịch này, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.
Hoắc Thận rốt cuộc cũng mở lời.
Thật ra, y rất ngạc nhiên, Cảnh Vân tại sao lại sẵn sàng dùng một trăm triệu nguyên vật liệu chỉ để trao đổi một cái duyên gặp gỡ với cô gái nhỏ nằm trong lòng y chứ.
Nếu như nói là, bởi vì vừa gặp đã yêu, thì y tuyệt đối sẽ không tin.
Trừ phi, anh ta cũng đã nhận ra thân thế của cô?
Câu trả lời của Hoắc Thận, khiến cho đôi mắt ấm áp của Cảnh Vân bỗng có chút lãnh đạm, anh ta dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy đầy tao nhã, cười nhàn nhạt với Hoắc Thận:
- Tam thiếu gia, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!
- Được!
Gương mặt trước giờ không chút gợn sóng đó của Hoắc Thận, lúc này cũng không thay đổi gì lớn, chỉ lịch sự đưa tay ra bắt tay với Cảnh Vân.
Cảnh Vân đã rời đi.
Mà lúc này Phù Tang nằm trong lòng anh thì vẫn đang ngủ.
Chỉ là mí mắt có rơi động đậy một chút, và đôi mi dài cong vút cũng hơi run lên.
Cuộc nói chuyện lúc nãy giữa Hoắc Thận và người đàn ông kia, thật ra cô nghe không sót một chữ.
Mặc dù cô không biết một trăm triệu nguyên vật liệu rốt cuộc có nghĩa là gì, càng không rõ Cảnh Vân rốt cuộc có ý gì với cô, và đương nhiên là cả hai vấn đề này cô đều chẳng hề quan tâm, cô chỉ biết rằng, lúc bàn đến cuộc giao dịch này, Hoắc Thận rõ ràng có chút hứng thú, hơn nữa còn có chút chần chừ do dự.
Tam thiếu gia bình thường xử lý công việc đều rất quả quyết, thế mà lại bị việc này làm cho khó xử?
Không, nói là khó xử, nhưng thực ra cái đó nên gọi là có hứng thú thì đúng hơn!
Hoặc có lẽ, đối với y mà nói, so với Phù Tang cô thì một trăm triệu nguyên vật liệu kia còn quan trọng hơn nhiều!
Hoặc có thể nói là, trong lòng y, cô vốn dĩ không thể so bì được với những thứ đồ kia!
Đúng vậy rồi! Về điểm này thì cô không hề có chút hoài nghi, vốn dĩ cô và y chẳng có quan hệ gì cả, cho nên y có hứng thú, y chần chừ do dự cũng không có gì đáng trách nhỉ?
Phù Tang mặc dù an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng thì vẫn như bị một tảng đá lớn đè lên, làm cho cô có chút khó thở.
- Dậy rồi?
Có lẽ đã nhận ra những cử động nhỏ của cô, Hoắc Thận cúi đầu hỏi cô gái đang nằm trong lòng mình.
- Ừm...
Phù Tang giả vờ đáp một cách đầy thoải mái, vội rời khỏi lòng anh rồi ngồi thẳng dậy.
- Chúng ta phải về phòng rồi phải không?
Quả nhiên thế giới bên ngoài đều tắm tối và đáng sợ.
Thật ra Phù Tang có chút sợ hãi, sợ mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị người người đàn ông này coi như một đồ vật để gửi đi.
Nhưng cô lại không dám hỏi y.
- Cô không phải bị ngột ngạt đến phát rồ rồi sao? Đi thôi! Tôi đưa cô lên boong tàu hóng gió.
Hoắc Thận nói xong, cũng không đợi Phù Tang kịp từ chối, đã nắm lấy tay cô dắt ra ngoài.
Đi ngang qua giá mắc quần áo, y lấy chiếc áo khoác dài của mình xuống, không chút do dự, trực tiếp khoác lên vai của Phù Tang:
- Khoác vào đi, bên ngoài gió to.
Trái tim Phù Tang bỗng có chút ấm áp:
- Cảm ơn!
Sắc trời bên ngoài ngày càng tăm tối, nhưng không biết là do màn đêm đang buông xuống, hay là do trời sắp đổ mưa nữa.
Đứng trên boong tàu xa hoa, đón lấy làn gió biển mát lạnh, nhìn cảnh biển mênh mông rộng lớn ở trước mắt, tuy nhiên Phù Tang lúc này lại chẳng có tâm trạng đâu để ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp này.
Hoắc Thận thì đứng tựa người vào tay vịn ở bên cạnh hút thuốc.
Làn khói thuốc nhàn nhạt tỏa ra từ miệng y, cuốn trôi theo gió biển lan tỏa khắp nơi, làm cho hình dáng xinh đẹp của Phù Tang ở trước mặt càng hiện ra rõ nét hơn.
Mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung tóe, tùy ý trêu ghẹo lên đôi má ửng hồng có chút trẻ con của cô, xương quai xanh quyến rũ của cô cũng như đang bị mái tóc dài trêu đùa, thoát ẩn thoát hiện, bất giác đã làm mê hoặc đôi mắt sâu hun hút của y.
Cô tuy non nớt nhưng trên người lại toát lên một vẻ gợi cảm khiến đàn ông phải say đắm.
Cho nên, Cảnh Vân thích cô, thật ra cũng chẳng có gì kì lạ.
Một hồi lâu sau, Hoắc Thận dập điếu thuốc trong tay, và tiến gần đến chỗ cô.
Hai cánh tay chống lên tay vịn, hỏi Phù Tang:
- Thế nào?
- Cái gì mà thế nào?
Phù Tang giả ngốc.
Ánh mắt của Hoắc Thận, nhàn nhạt nhìn thẳng về phía trước:
- Anh ta thế nào?
- Ai ?
- Cảnh Vân.
Hoắc Thận nghiêng người nhìn cô.
- Tôi biết cô đã dậy từ lâu rồi.
Phù Tang cũng nhìn về phía y, cười nhàn nhạt:
- Sao nào? Nếu như tôi thấy được thì có phải anh định mang tôi cho anh ta không? Nhưng Hoắc tam thiếu gia à, có một điểm này anh phải nhớ kĩ, Lục Phù Tang tôi trước giờ không phải là một món đồ vật, và anh cũng không có tư cách biến tôi thành đồ vật, càng không có tư cách lấy tôi làm điều kiện dao dịch của anh.
Hoắc Thận nheo mắt quyến rũ, nhìn cô đầy hiếu kì:
- Có nghĩa là cô không muốn theo anh ta?
- Không phải!
Phù Tang mặt thản nhiên trả lời y.
- Có phải tôi đi theo anh ta rồi thì có thể rời khỏi Bách Hội Môn, rời xa... anh không?
Lúc Phù Tang hỏi xong câu cuối cùng, mặt cô không kiềm được có chút run nhẹ, nhưng cuối cùng lại miễn cưỡng nở một nụ cười:
- Anh ta đã sẵn sàng dùng một trăm triệu cái thứ gì đó để trao đổi tôi, tôi nghĩ nếu như tôi theo anh ta rồi, thì chắc cũng sẽ chẳng có thiệt thòi gì lắm đâu nhỉ?
- Ánh mắt của Hoắc Thận bỗng trở nên lạnh giá, đôi mắt như phủ lên một màn sương giá lạnh ấy đang nhìn chằm chằm vào cô, mà cái nhìn sắc bén ấy, càng giống như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy.
Bị y nhìn chằm chằm như vậy cô có chút không thoải mái:
- Không sai!
Hoắc Thận gật đầu, mặt thờ ơ nói:
- Đúng vậy! Giống như cô nói đó, đi theo anh ta, cô sẽ có thể thuận lợi rời khỏi Bách Hội Môn, nói không chừng cô còn có thể giành lại được sự tự do!
Thật ra đây cũng là nguyên nhân khiến cho Hoắc Thân phải chần chừ do dự lúc đầu.
Có nên mượn tay Cảnh Vân để thả cô nhóc này đi không?
Chỉ cần cô thuận lợi rời khỏi Bách Hội Môn, tới lúc đó sẽ kêu ba cô đi tìm Cảnh Vân đòi người sau, như vậy, vừa giữ được an toàn cho cô, còn mình bên này cũng không đến nổi đánh rắn động cỏ.
- Tôi vốn dĩ là có ý nghĩ sẽ giao cô cho anh ta! Nhưng bây giờ... tôi thay đổi rồi! Lục Phù Tang, chỉ cần Hoắc Thận tôi muốn, tôi có thể để cô chết cũng phải ở lại đây.
Hoắc Thận lạnh lùng nói, sau đó thản nhiên quay người rời đi.
Đi được mấy bước thì bỗng dừng lại:
- Còn không đi?
Y cũng chẳng quay đầu lại, chỉ hét lên với Phù Tang đang đứng phía sau một tiếng, giọng điệu rất tệ, thậm chí là rất hung dữ.
Phù Tang giận đến mức muốn lấy chiếc giày ném vào đầu y! Tên khốn này! Người muốn đem cô cho người khác là y, bây giờ lại tự nhiên đi nổi giận với cô?
Người nên giận thì cũng là cô mới phải!
Vậy nên, lúc trước y quả thực là có ý định đưa cô sang cho cái gã tên Cảnh Vân đó?
Nghĩ đến điều này, Phù Tang vô cùng hận y, tròng lòng càng trở nên lạnh giá hơn.
Cho nên, cái tên này cũng chẳng khác gì so với bọn người Lâm Lục, Cố Sinh đó! Giống như y nói vậy đó, y cũng chẳng phải người tốt lành gì, trong mắt y, Lục Phù Tang cô chẳng qua cũng chỉ là một đồ vật mà bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh mà thôi!
Uổng công cô trước kia nghĩ y là một lương dân! Rõ ràng là do cô nghĩ nhiều rồi!
Một cơn gió lạnh thổi qua, Phù Tang chỉ cảm thấy cả người lạnh như sắp bị đóng băng vậy, thậm chí ngay cả những ngón chân và trái tim cô cũng đều đông thành băng.
-----------------
Sau hôm đó, quan hệ giữa Phù Tang và Hoắc Thận gần như rơi vào thời kì chiến tranh lạnh, không ai chủ động nói với ai câu nào, cho dù ban đêm hai người ngủ chung một phòng, thậm chí là ngủ trên cùng một chiếc giường.
Còn Hoắc Thận thì tưởng là Phù Tang sau khi trải qua vụ việc Cảnh Vân hôm đó, thì sẽ ngoan ngoãn hơn một chút, sẽ không đòi chạy ra bên ngoài nữa, nhưng nào ngờ, số lần cô bỏ ra ngoài ngày một nhiều hơn, nhưng mỗi lần đều chỉ ở lại một lát trên boong tàu.
Hoắc Thận cho rằng Phù Tang đang gây sự chú ý với người đang ông nào đó, cho nên rất nhiều lần, đều kêu Lận Thần “mời” cô về cho bằng được.
Phù Tang nhìn thấy du thuyền sắp cập cảng ngay trước mắt, trong lòng cũng bắt đầu tính toán một việc rất quan trọng khác.
Sau vụ việc Cảnh Vân, Phù Tang đã ý thức được rất rõ rằng Hoắc Thận không thể cứu nổi mình, không những không cứu được, thậm chí dù cho có thể cứu được thì một ngày nào đó cũng sẽ vì lợi ích của bản thân mà coi cô như một món quà mang tặng cho người khác.
Còn bây giờ người duy nhất có thể cứu được cô đó chính là bản thân cô, Lục Phù Tang.
Bây giờ cô khó khăn lắm mới ra được cánh cổng lớn của Bách Hội Môn, nếu cô không nhân cơ hội này để chạy trốn, e rằng cô muốn tìm cơ hội khác cũng rất khó.
Lúc đầu cô kiên quyết đòi đi ra ngoài cùng Hoắc Thận như thế, chẳng phải là vì muốn tìm thời cơ thích hợp để bỏ trốn hay sao?
Nhưng mà bỏ trốn thật sự dễ thế sao?
Cô nên chạy về hướng nào và làm thế nào để trốn thoát?
Mấy ngày nay thực ra Phù Tang đã để ý đến chiếc thuyền cứu hộ trên boong tàu từ lâu, nhưng trên boong tàu lúc nào cũng có thuộc hạ của Cảnh Vân túc trực, cô muốn lấy chiếc thuyền cứu hộ đó, làm gì có chuyện đơn giản như thế?
Nhưng nếu không thử, sao cô biết là không có kết quả chứ?
Phù Tang muốn bỏ trốn, muốn về nhà! Cho dù Hoắc Thận vẫn luôn đối xử với cô khá tốt, nhưng Bách Hội Môn này đối với cô mà nói chắc chắn là địa ngục, hủy hoại sự thuần khiết thì không nói, thậm chí còn có thể mất đi mạng sống! Huống hồ, người trong cái Bách Hội Môn này ai ai cũng hung hăng như thú dữ, còn cô thì làm sao biết được Hoắc Thận rốt cuộc có ý đồ gì với mình chứ?
Mấy tiếng nữa là du thuyền cập cảng rồi, một khi đã lên bờ cô có lẽ cũng sẽ không còn cơ hội nữa! Nhưng chí ít lúc này ở dưới nước, cho dù cô có rơi xuống dưới, cũng còn có cơ hội sống sót, hơn nữa kỹ năng bơi lội của cô trước giờ khá tốt, trong đêm đen này, dưới nước lại rất thích hợp để ẩn náu. Cơ hội thoát khỏi cuộc đuổi bắt của cô là rất lớn.
Nghĩ như vậy, Phù Tang cũng cảm thấy can đảm hơn nhiều.
Cô thật sự không nên tiếp tục ngồi yên và đợi chết như vậy nữa!
Phù Tang liếc nhìn thời gian, lúc này đã quá nửa đêm rạng sáng rồi, Hoắc Thận vẫn chưa về, nghe bọn thuộc hạ ở bên ngoài nói thì hình như bây giờ vẫn đang bàn về việc quan trọng lần trước chưa bàn xong với Cảnh Vân.
Phù Tang đã không còn quan tâm bọn họ bàn về cái gì nữa rồi, cho dù là bàn về cái gì cũng đã không còn liên quan đến cô nữa rồi.
Cô phải đi! Rời xa nơi này! Và đó chính là hôm nay!
Lúc ăn cơm Phù Tang đã lén lút giấu một con dao cắt thịt bò và một cái nĩa vào túi quần jean, rồi dùng vạt áo sơ mi che lại, sau đó cô bước ra ngoài như không có việc gì.
- Cô ơi, cô đi đâu vậy?
- Tìm tam thiếu gia!
Phù Tang vứt lại một câu.
Hai tên thuộc hạ thấy thế liền đi theo, nhưng đã bị Phù Tang cản lại.
- Các anh đừng đi theo qua đây! Tôi cũng không phải là phạm nhân của các anh!
- Không phải, cô ơi, chúng tôi là lo ....
- Tôi biết, tôi tự có chừng mực!
Phù Tang nói xong thì bước vội lên boong tàu.