Ngày thứ hai, Mộ Sở liền nhận được điện thoại của Lục Dung Nhan.
- Sở Sở , những thuốc mà cậu nhờ mình tìm, mình đã đi hỏi bác sĩ giúp cậu rồi, ngay cả ba mình mình cũng không buông tha, nhưng mà kết quả cũng không quá như ý, có một số loại ngay cả ba mình cũng chưa từng nhìn thấy qua, nhưng có mấy loại thì đã xác định được rồi.
- Được, cậu nói đi.
- Cái viên màu trắng tròn nhỏ, chính là dúng để bài độc, phân giải độc tố trên cơ thể.
- Bài độc?
Mộ Sở chau mày chặt lại.
Không lẽ, thân thể hắn biến thành như vậy, thật sự là do 6 năm trước mẹ cô đưa cho hắn uống chai nước màu trắng đó sao?
Sắc mặt Mộ Sở trắng đi vài phần.
Lục Dunng Nhan lại tiếp tục nói:
- Viên nang màu xanh được sử dụng để điều trị bệnh tim, viên nang đỏ được sử dụng để điều trị viêm khớp, những viên khác có liên quan đến máu, còn về những viên khác đều không tìm ra, mình nghi ngờ là đối với mỗi bộ phận trong cơ thể có tương quan với nhau.
- Đều tương quan với mỗi bộ phận trên cơ thể?
Đối với kết quả này, Mộ Sở rất kinh ngạc:
- Ý của cậu là, uống những loại thuốc này, có khả năng là mỗi cơ quan trong cơ thể đều có vẫn đề?
- Cậu đừng nói với mình những thuốc này đều là một người uống hết nhá? Nếu thật sự là một người uống thì người này còn có thể sống sao? Nếu sống được đi, thì cũng sống không bằng chết rồi?
Lời của Lục Dung Nhan, khiếng hốc mắt Mộ Sở đỏ lên.
Trong tâm trí của cô bắt đầu xuất hiện hình ảnh khi hắn bị bệnh, lúc đó hắn yếu đuối mỏng manh như một mành giấy, mặt hắn nhợt nhạt, nằm trên giường, thậm chí một chút sinh khí cũng không có.
Bàn tay cầm điện thoại của Mộ Sở vẫn còn đang run rẩy.
Đầu dây bên kia Lục Dung Nhan không thấy điều bất thường của Mộ Sở, chỉ tiếp tục nói vào điện thoại:
- Thực ra mình vốn muốn hỏi Ngạn Diễm, nhưng mà cậu nói không được hỏi anh ấy, nên mình chỉ có thể biết được nhiêu đó thôi! Nhưng mà bây giờ muốn hỏi cũng không hỏi được, anh ấy đi công tác rồi.
- Đi công tác?
Tịm của Mộ Sở co thắt lại, vô thức hỏi thêm một câu:
- Đi đâu công tác?
- Las Vegas.
-...
Tim của Mộ Sở phút chốc bị thắt lại.
Sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Thì nghe đầu dây bên kia Lục Dung Nhan nói tiếp:
- Mình cũng không biết anh ấy công tác gì nữa , ngày thường muốn liên lạc với anh ấy, thì điện thoại luôn trong khu vực không phục vụ, mỗi ngày mình cũng chỉ có thể chờ anh ấy liên lạc với mình…
Lúc Lục Dung Nhan nói về việc mất liên lạc với Lục Ngạn Diễm, thì Mộ Sở còn tâm tư đâu nữa mà nghe, lúc này, đầu óc cô chỉ toàn nghĩ đến việc Lục Ngạn Diễm đến Las Vegas công tác.
Tại sao anh ta cũng đi Las Vegas? Là đi trị bệnh cho Lâu Tư Trầm hay là có chuyện gì khác?
Tim của Mộ Sở, phút chốc liền hoảng loạn.
- Dung Nhan, mình còn có việc, lần sau lại nói tiếp nhé.
- Được, cậu bận việc gì thì làm đi!
Mộ Sở ngắt điệt thoại của Lục Dung Nhan, liền gọi cho Tiết Bỉnh.
Điện thoại của anh ta, căn bản không gọi được.
Mộ Sở cảm thấy hoàn toàn chán nản rồi.
Cô vô lực dựa vào tường, răng cắn chặt môi dưới, đôi môi cô trắng bệch không chút huyết sắc.
Đợi mười mấy giây sau, cô lại gọi cho Tiết Bỉnh lần nữa, nhưng trả lời cô, vẫn là không liên lạc được.
Không liên lạc được!
Bất luận cô gọi đi bao nhiêu cuộc điện thoại, đều như Lục Dung Nhan nói, từ đầu đến cuối đều không liên lạc được.
Mộ Sở không thể nào biết được bọn họ bây giờ đang làm gì, càng không biết được lúc này thân thể của hắn rốt cuộc như thế nào rồi...
Mộ Sở nghĩ, nếu hắn thật sự đi rồi...
Nước mắt, bất giác lại không nghe sự khống chế của bản thân mà rơi xuống.
Ý nghĩ như vậy, cô căn bản không dám suy nghĩ tiếp nữa!
Mộ Sở có chút xúc động, muốn mua vé máy bay đi đến Las Vegas ngay bây giờ...
Nhưng con của cô, công việc của cô phải làm sao?
Mộ Sở cảm thấy bản thân đại khái là điên lên rồi, cô thậm chí ngay cả vị trí cụ thể của họ ở Las Vegas ở đâu cũng không biết, hơn nữa ngay cả liên lạc với bọn họ cũng không được, nhưng cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà làm rồi.
Ngay cả nghỉ phép cô cũng không kịp xin, chỉ mua ngay một tấm vé máy bay đến Las Vegas.
Sau đó, cô mới đi tìm giám đốc xin nghỉ phép.
- Tại sao lại xin nghỉ?
Giám đốc dường như không hài lòng về việc cô xin nghỉ phép, chau mày một cái:
- Cô vừa mới từ London về.
- Người nhà của tôi bệnh rồi, tôi hiện tại nhất định phải đi thăm . Một tuần, giám đốc, tôi chỉ cần nghỉ một tuần...
Mộ Sở nói đến đây, hốc mắt đã đỏ cả lên.
Thực ra cô cần càng nhiều thời gian hơn, nhưng ở đây cô không chỉ có công việc, cô còn hai đứa con của cô, hai đứa con của cô và hắn.
Cho nên, cô muốn đi Las Vegas một chuyến, đi xem hắn có phải vẫn tốt như hắn nói trong điện thoại, chỉ cần hắn bình an không có việc gì, cô liền lặp tức từ Las Vegas bay về đây! Đừng nói là một tuần, chỉ cần để cô ở lại một ngày, nửa ngày, thậm chỉ chỉ một tiếng đồng hồ, cô cũng mãn nguyện rồi!
Chỉ cần thấy hắn khỏe mạnh!
Giám đốc không hài lòng mà lắc đầu:
- Một tuần quá lâu rồi, tôi không phê chuẩn, hơn nữa, người nhà bị bệnh, cô có thể cuối tuần đi thăm! Cũng sắp đến cuối tuần rồi? Cô đợi thêm hai ngày không phải là được rồi sao?
Giám đốc không phê chuẩn, Mộ Sở cũng không cưỡng cầu nữa, cô trực tiếp nói:
- Vậy sau khi tôi về, tôi mang thư từ chức đến nộp!
Nói xong, cô bước ra khỏi văn phòng đi thẳng, không quay đầu lại.
- Này!!
Giám đốcdường như không ngờ Mộ Sở sẽ dứt khoát như vậy, ông nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Sau đó, Mộ Sở không trả lời ông ta nữa, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
Mộ Sở sau khi bước ra từ khách sạn, liền tực tiếp gọi xe về nhà.
Trong nhà, chỉ có một mình Trần Ngọc.
- Con ra nước ngoài?
Trần Ngọc đối với việc Mộ Sở đi có chút không tán đồng:
- Không dễ gì con mới về, mới có vài ngày, liền lại đi, không sợ Đuôi Nhỏ nhà con có ý kiến sao?
Mộ Sở một bên thu dọn đồ đạc, một bên nói với Trần Ngọc:
- Con chỉ đi vài ngày, nói không chừng mai là về rồi!
- Lần này con đi làm gì! Mà đi còn gấp gáp như vậy nữa?
Trần Ngọc có chút không hiểu cô.
Mộ Sở lắc lắc đầu.
Có một số sự tình, cô không có cách nào nói ra, bây giờ càng không phải là lúc nói ra.
- Mẹ, mấy ngày này phiền mẹ chăm sóc tiêu Nhật Tân, con không kịp nói tạm biệt với chúng nó rồi.
- Được! Con thật là...
- Con đi đây!
Mộ Sở đóng vali lại, cầm lên đi ra ngoài.
Trần Ngọc vội đuổi theo nói:
- Con đừng có gấp gáp như vậy, đồ đạc đã sắp xếp xong hết chưa? Mẹ thấy con chưa lấy được vài bộ quần áo nữa kìa! Đừng có đến lúc tìm thì không có cái gì hết, kiểm tra lại lần nữa đi!
- Không có gì đâu, mẹ, thiếu thì con mua thêm thôi.
Mộ Sở nói xong, thì kéo lấy vali đi ra khỏi cửa.
- Để mẹ đưa con đến sân bay!
- Không cần, con đã gọi taxi rồi, chắc bây giờ đang ở dưới lầu chờ rồi!
Mộ Sở nói xong thì đã đi vào trong thang máy..
Bất lực, Trần Ngọc chỉ có thể nhìn cô xuống lầu.
Con nha đầu này cuối cùng là làm cái gì? Lại vội vội vàng vàng như vậy? Cũng không biết cuối cùng chuyện gì xảy ra rồi.
Trong lòng Trần Ngọc xuất hiện một cảm giác lo lắng.
Mộ Sở ngồi taxi đến sân bay.
Cách giờ lên máy bay còn nửa tiếng.
Cô lấy điện thoại ra, không ngừng gọi cho Tiêt Bỉnh.
Nhưng trả lời cô vẫn là giọng nói máy móc không liên lạc được.
Mộ Sở chỉ biết bọn họ ở Las Vegas, nhưng lại không biết vị trí cụ thể của họ là ở đâu.
Las Vegas lớn như vậy, cô phải đi đâu để tìm họ bây giờ? Mộ Sở không ngốc đến nghĩ đó chỉ là một trấn nhỏ ở dưới quê.
Rõ ràng biết chuyến đi này, có thể tìm người cũng tìm không ra, nhưng cô vẫn cứ mơ mơ hồ hồ mà đi trên con đường tìm chồng này.
Điện thoại của Tiêt Bỉnh không gọi được, Mộ Sở chỉ có thể gọi cho Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan thì bắt điện thoại rất nhanh.
- Sở Sở?
- Dung Nhan, lần sau Lục Ngạn Diễm gọi điện cho cậu, cậu nói với anh ta, mười sáu tiếng sau, mình ở sân bay Las Vegas chờ họ.
Lúc Dung Nhan nghe xong đầu đầy sương mù:
- Sở Sở, cậu cũng đi Las Vegas?
- Đúng, mình cũng đi Las Vegas, cậu nhất định phải nói với anh ta!
- Cậu đi Las Vegas để làm gì vậy?
- Mình đi tìm chồng cũ của mình.
-...
Đầu dây bên kia Lục Dung Nhan kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, nhưng chuyện về sau, cô cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói với Mộ Sở:
- Mình không chắc chắn là bao giờ anh ấy sẽ gọi về nữa, bởi vì trước khi cậu gọi đến không bao lâu, mình mới nhận được điện thoại của anh ấy. Thường thì một ngày anh ấy chỉ gọi điện thoại một lần cho mình thôi, lỡ như trong vòng mười sáu tiếng đồng hồ anh ấy không gọi về thì làm sao?
- Không sao, mình ở sân bay chờ họ.
- Vậy được thôi, cậu một mình ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn, mình cũng sẽ cố gắng nghĩ cách liên lạc với anh ấy.
- Cám ơn.
Một tiếng sau, Mộ Sở đã lên máy bay đi đến Las Vegas.
Máy bay không phải là bay thẳng đến đó, mà còn dừng ở San Francisco.
Mười mấy giờ bay, đối với Mộ Sở mà nói chính là hành hạ, là đau khổ, đặt biệt là không biết trước được là mình sắp phải đối mặt với vấn đề gì.
Cô thậm chí không biết, lần này đi, có thể gặp được hắn không...
Mộ Sở lên đến máy bay, thì đeo bịt mắt và bịt tai lên .
Cô chỉ hi vọng ngủ một giấc, thức dậy thì đã đáp xuống mặt đất rồi.
Sau khi đáp máy bay...
Thì có thể gặp hắn!
Nhưng tưởng tượng luôn đẹp đẽ, mà sự thực, luôn luôn tàn khốc.
Sau mười mấy tiếng đồng hồ, cả người Mộ Sở đều muốn kiệt sức, cầm theo hành lý, hai chân mỏi nhức đi ra khỏi sân bay.
Đứng ở lối ra sân bay, nhìn quanh cũng không thấy ai đến đón cô.
Những đoàn người đi qua cô, chỉ có duy nhất cô, là một mình không ai đi cùng.
Cô đứng ở đó, ngơ ngác mà nhìn những người xung quanh mình, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng mà mình quen thuộc.
Hắn rốt cuộc không đến...
Là không biết, hay là căn bản không định đến?
Lúc này, Mộ Sở không nơi để đi, cũng không dám đi đâu cả.
Sợ mình vừa rời khỏi, hắn đến.
Càng sợ sau khi hắn đến, tìm không được cô...
Mộ Sở liền đặt vali xuống đất , ngồi lên trên đó.
Ngồi đây đợi hắn thôi!
Mộ Sở nghĩ, đợi hai ngày.
Hai ngày nếu hắn không đến, cô sẽ đi.