Lúc đi đến cửa, Phù Tang bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, xoắn xuýt viết rõ hai chữ 'căng thẳng':
- Chuyện là... lát nữa mẹ em có nói cái gì không dễ nghe, anh tuyệt đối không nên để trong lòng, được không?
- Đương nhiên là anh sẽ để ý, điểm nào không tốt, anh sẽ sửa!
- ... Không phải, em...
- Anh hiểu rồi!
Hoắc Thận nắm lấy bả vai cô rồi xoay người cô lại, hướng đến phía cửa chính của biệt thự:
- Anh hiểu ý em, yên tâm đi! Anh sẽ không tính toán đâu.
- Thế thì tốt.
Phù Tang quay đầu lại nhìn y một cái:
- Em muốn hỏi anh một câu nữa, được không? Một câu cuối cùng.
- Được, em hỏi đi.
Phù Tang lại quay người lại một lần nữa, vẻ mặt căng thẳng nhìn y:
- Anh sẽ không vì mẹ mà chia tay với em chứ?
- ...?
- Em sợ mẹ nói gì đó khó nghe khiến anh kích động, nếu như mẹ có bắt anh chia tay với em...
- Nếu như chia tay, thì hôm nay anh đã không vào nhà em! Em phải biết rằng, lúc này anh đi vào, sẽ bị tất cả các bạn bè thân thích nhà em xem như một loại động vật trong vườn bách thú mà xem xét.
Phù Tang bị chọc cười bởi sự hình dung của Hoắc Thận, phải nói là, ví dụ này thật đúng là rất dễ tưởng tượng!
Phù Tang đã hình dung ra cảnh người nhà của cô vây lại xung quanh Hoắc Thận và thưởng thức y như một bức tranh.
Rất tốt!
- Vậy đi thôi!
Tại thành phố C, Nhà họ Hoắc.
Mẹ Hoắc cả đêm giúp con trai sửa soạn thật tốt những thứ cần thiết, cuối cùng chỉ còn bàn cờ Dương chi bạch ngọc mà Hoắc Xuyên- chồng bà yêu thích nhất khiến bà hơi chần chừ.
Năm đó, ông ấy dựa vào vô số mối quan hệ xã giao và tiền của mới mang được bàn cờ này về, lại không nghĩ tới bây giờ lại phải chắp tay dâng cho người khác như vậy! Ông ấy làm sao nỡ! Sao mà có thể cam tâm?
- Ông xã, ông lấy ra đi! Cứ coi như là 'Muốn bắt sói thì không tiếc giày'! Nếu như chúng ta không bỏ ra một chút, bọn họ dựa vào cái gì mà gửi gắm con gái cho chúng ta chứ! Đúng không? Ông nghĩ được như thế, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn đấy.
Hoắc Xuyên luyến tiếc lau đi lau lại bàn cờ đến sạch bóng, không nói một câu nào.
Không nói đồng ý, nhưng cũng không nói không đồng ý.
Mẹ Hoắc tiếp tục thuyết phục:
- Lão Hoắc, ông nhìn con ông 30 năm qua, có lúc nào nó nghiêm túc như thế không? Có thấy nó qua nhà bạn gái lúc nào chưa? Thấy nó mang bạn gái về ra mắt với chúng ta lúc nào chưa? Tôi thấy bây giờ con trai đang rất nghiêm túc, chúng ta đương nhiên phải giúp nó một chút, đúng không? Chẳng qua là một bàn cờ thôi mà! Tương lai, con trai sẽ chọn cho ông một bộ đẹp hơn! Hơn nữa, chúng ta cũng không phải tặng cho người ngoài, mà là thông gia tương lai đấy, vẫn là người nhà cả, đúng không?
Hoắc Xuyên lau sạch góc cuối cùng của bàn cờ, nhìn vợ mình một chút, phất tay:
- Đưa đi đi!
- Được được được!
Thấy chồng mình cuối cùng cũng chịu nhả ra, mẹ Hoắc thở dài một hơi, vội vàng gọi quản gia tới:
- Nào, mau đem bàn cờ ngọc của ông chủ lên xe.
- Gói kĩ, gói kĩ vào! !
Hoắc Xuyên không yên tâm, ở một bên dặn dò:
- Nếu vỡ một góc, mấy người cũng không đền nổi đâu!
Quản gia sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh.
- Cẩn thận! Cẩn thận ——
- Để ở phía trước! Không được làm sứt mẻ!
- ...
Cho đến khi xe đi ra khỏi biệt thự, biến mất ở chỗ ngoặt, từ đầu đến cuối Hoắc Xuyên vẫn còn không nỡ quay người vào nhà.
Tên nhóc này nếu không tán đổ con dâu, để xem người làm ba như ông có lột một lớp da của nó không? !
Lúc này tại nhà họ Lục ——
Đúng như dự liệu của Hoắc Thận, hôm nay, y giống như con khỉ trong vườn bách thú mặc cho người ta ngắm nghía. Y đang ngồi ở ghế sofa ở phòng khách, để cho tất cả người nhà thân thích của nhà họ Lục thưởng thức, đánh giá.
Hơn nữa, lúc mà bọn họ đánh giá, họ không chút lo ngại rằng y sẽ nghe được.
- Tên nhóc này đúng là không tệ! Thân thể này, nhìn một cái là biết giỏi lao động chân tay.
Những lời này, đến từ bà nội của Phù Tang.
Đang nói chuyện còn nắn nắn cánh tay của Hoắc Thận vài cái, sau đó hài lòng mỉm cười.
Dễ nhận thấy, chút xúc cảm này đã làm cho người già của nhà cô hài lòng.
- Dáng người với khuôn mặt quả không tệ! Làn da khỏe mạnh, xem ra rèn luyện khá thường xuyên.
Bà ngoại cũng tương đối hài lòng với vẻ bề ngoài của y.
- Con trai mà chỉ có đẹp trai thôi cũng vô dụng, quan trọng là phải nhìn bên trong, Tang Tang, con hiểu ý của ông không?
Là người đứng đầu của gia đình, lại từng làm Tổng tư lệnh trong quân đội, ông Lục lên tiếng.
Phù Tang vội nói:
- Ông nội, A Thận xuất thân là bộ đội đặc chủng, hiện tại đang là cấp chỉ huy.
Phù Tang quá rõ ông nội cô thích kiểu đàn ông như thế nào! Trong mắt ông, chỉ cần là một chiến sĩ thì nhất định sẽ là một người đàn ông tốt.
- Lính đặc chủng?
Quả nhiên, một câu của Phù Tang, khiến cho trong mắt ông Lục hiện lên vài phần tán thưởng, ông đánh giá Hoắc Thận từ trên xuống dưới đến mấy lần:
- Không tệ, không tệ! Rất tài năng! Tiểu Thận bây giờ đang ở đơn vị nào?
Hoắc Thận cười cười, nói thành thật:
- Bây giờ đang đóng quân thành phố C ạ.
- Đóng quân ở thành phố C?
Đương nhiên, ông biết y đang ở chỗ như thế nào, ông không vui cau mày:
- Nhưng mà mắc phải lỗi gì?
- ... Cũng không hẳn.
Hoắc Thận lắc đầu.
Phù Tang vội xen vào:
- Anh ấy là bởi vì con nên mới bị giáng chức ạ.
- Chuyện là như thế nào?
- Lão Tần biết con với anh ấy yêu nhau, cho nên, đã cách chức anh ấy.
- Không phải, là anh tự nguyện, lão Tần cũng hy vọng anh qua quản lí quân quy ở đơn vị đóng quân.
- Cũng là nên phạt!
Vẻ mặt ông Lục nghiêm túc:
- Trường học là nơi học tâpk, quân đội là nơi luyện binh, hai người các con lại hay rồi, dám yêu nhau! Ông thấy, hai con đều phải chịu phạt!
- Ông nội! !
Phù Tang có chút bất mãn:
- Rốt cuộc ông có phải là ông nội của con không? Hơn nữa, con đều đã 20 tuổi rồi, yêu đương thì có gì đáng ngạc nhiên? Lại nói đến Hoắc Thận, anh ấy cũng 30 tuổi rồi, mọi người không để cho anh ấy yêu đương thì làm gì? Chẳng lẽ muốn anh ấy độc thân cả đời?
- Con vừa mới bảo nó bao nhiêu tuổi?
Bà ngoại lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của Phù Tang:
- Ba mươi rồi?
- ...Sắp 30 ạ.
Hoắc Thận trung thực đáp lại.
- Thế thì là 29 rồi! Đúng là nhìn không ra, đàn ông đúng là không già.
Bà ngoại nói, mắt lại chăm chú nhìn Hoắc Thận:
- Thật đúng là cái gì cũng được, chỉ là tuổi tác...
- Lớn hơn một chút cũng tốt, lớn hơn thì sẽ thương yêu Tang Tang hơn.
Bà nội nghĩ có chút khác so với bà ngoại.
- Đúng vậy, bà ngoại, A Thận rất thương yêu con.
Phù Tang vội nói thêm vào.
- Nhỏ tuổi cũng có thể yêu thương con. Nếu như tuổi tác quá lớn, trong nhà sẽ giục cưới? Nhưng Tang Tang nhà chúng ta còn bé như thế, sẽ không kết hôn sớm như vậy!
- Đúng thế, Tiểu Thận, Tang Tang nhà cô chỉ mới là sinh viên năm nhất, tối thiểu là 4 năm này cũng không có ý định kết hôn, nhưng 4 năm sau, con cũng đã 34 tuổi, cô lo rằng con sẽ không đợi được!
Lục Dung Nhan chính thức gia nhập chiến đội “tam cô lục bà”.
- Cô à, bây giờ đại học cũng đã cho phép kết hôn! Nhưng mà chuyện kết hôn con cũng không vội, cô đều tùy theo cô ấy, nếu như cô ấy muốn cưới, con có thể cưới bất cứ lúc nào, nhưng nếu tạm thời không muốn cưới, cũng không sao, con chuẩn bị sẵn sàng là được rồi!