-Hư vinh, thủy tính dương hoa*......
(*chỉ người phụ nữ trong tình cảm dễ thay lòng)
Lâu Tư Trầm nhắm chặt đôi mắt, nghiên người hướng lấy vành tai mẫn cảm của cô, mở miệng, gặm nhẹ, thấp giọng nói:
-Mẹ tôi nói thật không sai! Thủy tính dương hoa, nhiều năm như vậy rồi, em vẫn thật là không thay đổi......
Sắc mặt Mộ Sở trắng bệch, muốn giải thích, nhưng người đàn ông phía sau lại khiếng cô không nói được lời nào, chỉ có thể hít thở nặng nề.
-Mẹ, cảm ơn mẹ đã nhắc nhở con! Chỗ con còn có việc, ngắt máy đây!
Lâu Tư Trầm nói xong, ngắt điện thoại.
Hai người trong không gian kín chật hẹp, không biết qua bao lâu.
Mộ Sở như một con búp bê rỗng bị hắn tùy ý sắp đặt, thay đổi từng tư thế một.
Những ngày này, Mộ Sở luôn tính toán làm soa để đưa thân cho hắn, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại dùng tới cách này, địa điểm này......
Cô ít nhiều cũng dự đoán được!
Nhưng, vẫn là thật khó chấp nhận!
Ở nơi như vậy, thư thế như vậy, đối với cô mà nói, quá mất mật rồi!!
Không biết qua bao lâu, cuối cùng, cũng xong rồi......
Mộ Sở cảm thấy, Cố Cẩn Nghiêm và Trình Huên Oánh bên ngoài cũng đã ăn xong rồi!
Lâu Tư Trầm cưỡi trên cơ thể mềm mại của cô, hơi thở nặng nề, khuông mặt vùi sâu vào mái tóc ẩm ướt của cô, hít thở mùi vị thuộc về cô:
-Bây giờ cho em một cơ hội tự giải thích cho bản thân!
Mộ Sở ảo não, ngưởng cổ, quay đầu nói:
-Không có gì đáng giải thích nữa!
-Được!
Lâu Tư Trầm thẳng người lại, nhíu mày nhìn sâu vào cô, cởi áo khoác của mình xuống, gói lấy Mộ Sở, khiếng cô giằng co một hồi, sắc mặt của Lâu Tư Trầm nghiêm túc mấy phần:
-Làm cái gì? Thật sự muốn không mặc gì mà ra ngoài, phải không?
Mộ Sở xấu hổ đến tức giận hét lên một tiếng:
-Không phải anh, áo của em có thể hư sao? Cái áo này em còn chưa mặc được mấy lần! Gần như là mới đó.
Đôi mắt quyến rũ của Lâu Tư Trầm hơi co lại, rồi nắm lấy cằm cô:
-Dữ lên thì cứ như một bá phụ, cực kì thô lỗ! Cũng chỉ là một cái áo thôi mà? Đền cho cô!
-Không cần!
Mộ Sở tức giận, vẫn không dịu xuống được.
Chỉnh trang lại trang phục bản thân xong liền đẩy cửa đi ra ngoài, trên người còn mặc cái áo khoác ngoài của Lâu Tư Trầm.
Bên ngoài còn có vài người đàn ông đnag rửa tay, Mộ Sở che lấy mặt mình, không dám liếc mắt một cái đã nhanh chóng rời đi.
Lần này trên cổ, trên khắp cơ thể Mộ Sở đều toàn là dấu dâu tây do tên khốn nạn đó để lại, áo lại bị hư nữa, nếu không có cái áo khoác của hắn cía bộ dạng thấy bại này của cô, ai nhìn một cía cũng có thể nhận ra là cô vừa làm chuyện xấu hổ gì.
Cô làm gì dám quay về bàn ăn? Nên đã nhanh chóng tìm một cánh cửa khác mà trực tiếp đi về bệnh viện.
Trên đường về bệnh viện, Mộ Sở đã gọi điện thoại cho Cố Cẩn Ngôn:
-Cẩn Ngôn, xin lỗi, chị về bệnh viện trước, lần sau chúng ta lại cùng ăn cơm!
-Chị về bệnh viện? Cơm còn chưa ăn mà!
Mộ Sở bỉu bỉu môi:
-Còn có tâm trạng nào mà ăn nữa!
Bị cái tên Lâu Tư Trầm đó chọc tức đến no rồi!
-Lại cãi nhau?
-Không có!
Đánh nhau thì có!
-Ai đi cãi nhau với hắn chứ!
-Được rồi, chị đợi ở bệnh viện đi! Em gói thức ăn về cho chị.
-......Được.
Mộ Sở ngắt điện thoại liền vội vàng chạy về phòng bệnh thay quần áo.
Cũng may mấy ngày nay lạnh, cô có thể mặc áo cao cổ để che đi dấu hôn trên cổ, nếu không, cô thật không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Mộ Sở nhìn bản thân trong gương, lúc này, trên má vẫn ocnf đnag ửng hông, nước mắt trên vành mắt vẫn còn chưa kịp khô, đọng lại ở trong khoang mắt, khiếng gương mặt diễm lệ như có chút động tình.
Mộ sở ngại ngùng tay ôm lấy gương mặt phấn hồng của mình,cảm giác ẩm ướt nong nóng dưới thân dường như vẫn còn, khiếng cô bất giác đỏ cả mang tai, tim cũng đập nhanh hơn.
Cô bất giác lại nghĩ đến hình ảnh thân hình mình và hắn quấn lấy nhau, cảm giác như đang bắn pháo hoa đó khiếng cô càng, lại không tự chủ mà vui vẻ.
Đây đúng là một trải nghiệm mâu thuẫn. Kích thích? Xấu hổ? Hưng phấn? Thích thú? Quá nhiều cảm xúc phức tạp, ngay cả Mộ Sở cũng không biết là kinh sợ nhiều hơn, hay là thích thú nhiều hơn!
Cô vỗ vỗ gương mặt nóng hổi của mình, thở ra một hơi nóng hổi.
Cung không biết hôm nay có thể một lần mà trúng không, nếu như trúng, thì quá tốt rồi!
Hi vọng bà dì sẽ đến muộn mười tháng đừng đến nữa!
.................
Đêm khuya, hơn 10 giờ.
Đuôi Nhỏ nằm trong lòng Mộ Sở ngâm nga hát, rồi ngủ mất.
Tốt ở chỗ, trạng thái chiều nay của con bé không tệ, buổi tối còn ăn được thêm ít đồ ăn, ít nhiều cũng khiếng Mộ sở an tâm mấy phần.
Cô giúp Đuôi Nhỏ đắp lại chăn, sau đó mới nhẹ chân rời khỏi phòng bệnh, đến giờ mới phát hiện bên ngoài tuyết đang rơi.
Ánh mắt Mộ Sở sáng lên:
-Tuyết rơi rồi......
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay! Còn vào ngay ngày sinh nhật của hắn.
Tuyết trắng như lông ngỗng vậy, từ trên trời rơi xuống, đọng lại trên cây, trên những ánh đèn lấp ló bên ngoài, giống như trong mơ, khiếng cho màn đêm thấp lên một tầng lãng mạn, đẹp đẽ khôn cùng.
Mộ Sở đứng bên cửa kính, chớp chớp mắt nhìn khung cnahr bên ngaoif, lại nghĩ đến Lâu Tư Trầm.
Sinh nhật của hắn vẫn chưa qua!
Mộ Sở cuối đầu nhìn đồng hồ trên tay,còn hai tiếng nữa mới qua sinh nhật hắn, buổi trưa thất hẹn với hắn, thực sự là lỗi của cô, quên sạch sẽ ngày sinh nhật của hắn, cũng là do cô không đúng, bản thân có nên trong hai tiếng này cho hắn một lời chúc đàng hoàng không?
Nhất thiết không?
Nhưng buổi sáng hắn đổi xử với mình như vậy!
Không nhất thiết đi?
Mộ Sở rối rắm dựa vào cửa kính, không quyết định được.
Cuối cùng, cô vẫn thuyết phục bản thân.
Co dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm và mua một cái bánh ken.
Tốn gần nửa tiếng đồng hồ, làm được một cái bánh kem vị socola.
Đây là đích thân cô làm, cũng bởi thời gian quá gấn, cho nên hình dáng nó không đẹp lắm, nhưng mùi vị cũng không tệ, Mộ Sở cũng khá hài lòng.
Cô cầm lấy bánh kem quay về bệnh viện, nhưng cô không trực tiếp đi vào trong, mà ở phía công viên đối diện tìm một cía ghế dài ngồi xuống.
Người quen trong bệnh viện quá nhiều, đi qua đi lại, bị nhìn thấy thì không tốt cho lắm.
Lúc này, tuyết vẫn đang rơi, rơi xuống vai của cô, qua một lúc thì rơi đầy lên tóc và vai cô.
Nhưng cô không quản nhiều việc đén vậy, cô cầm lấy điện thoại, do dự một hồi vẫn gọi đi.
Đầu dây bên kia đợi một hồi mới bắt máy.
-Có việc?
Hiển nhiên, Lâu Tư Trầm biết là cô, ngay cả chảo trước cũng giản lược đi.
Giọng hắn giống như chưa tỉnh ngủ.
-Anh ngủ rồi?
Làm ồn hắn ngủ, Mộ Sở cũng thấy ngại.
-Vừa ngủ.
Lâu Tư Trầm nặng nề nói một tiếng, lại hỏi tiếp:
-Tìm tôi có việc?
-Không, cũng không có việc gì......
Ngủ rồi lại gọi hắn ra đây, dường như không tốt lắm, cho nên cô không muốn phiền đến hắn:
-Cái đó, em gọi cho anh chỉ muốn chúc anh một tiếng, sinh nhật vui vẻ!
-Em đang ở đâu?
Lâu Tư Trầm giống như không nghe cô nói vậy, chỉ hỏi một câu.
-Em?
Mộ Sở ngồi ở ghế, lắc lắc chân:
-Em ở bệnh viện!
-Em ở bên ngoài.
Ngữ khí của Lâu Tư Trầm không phải hỏi, mà là khẳng định.
Hắn nghe thấy được tiếng gió truyền đến từ điện thoại cô.
-Sao anh biết được?
-Mộ Sở nghi hoặc, vô thức nhìn xung quanh mình một cái.
Đương nhiên không thấy hình ảnh của Lâu Tư Trầm.
Thu tầm mắt lại, Mộ Sở nghe giọng Lâu Tư Trầm hỏi đến:
-Em ở đâu?
-Mộ Sở cũng không giấu hắn:
-Em ở công viên đối diện bệnh viện.
Lâu Tư Trầm nhăn mày:
-Tối muộn rồi em còn ở đó làm gì?
Giọng hắn nghiêm túc vài phần.
-Ngắm tuyết rơi nha! Bên ngoài đang có tuyết rơi!
Mộ Sở ngẩng đầu , nhìn nhưng bông tuyết xinh đẹp rơi xuống, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
-Tuyết rơi rồi?
Lâu Tư Trầm nghi hoặc, kéo chăn ra, chân không xuống giường.
Mở rèm cửa ra, nhìn qua cửa kính, thấy những mảng tuyết nhỏ rơi đầy:
-Em đến cửa hàng tiện lợi đối diện công viên đợi tôi.
-A?
Mộ Sở đơ người.
Lại nghe Lâu Tư Trầm nói tiếp:
-Em ở đó không phải vì muốn đợi tôi ra sao?
-......
Hắn cũng thật đủ tự tin nha!
Nhưng Mộ Sở lại không nói được hai từ “không phải” ra!
-Đến cửa hàng tiện lợi đợi tôi!
Lâu Tư Trầm lặp lại lần nữa rồi buông rèm cửa xuống, đi vào phòng thay đồ.
Mộ Sở nghi hoặc hỏi:
-Tại sao?
Tuy không nói rõ được gì, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cầm bánh kem lên, đi đến cửa hàng tiện lợi.
-An toàn!
Hắn nói.
Mộ Sở hơi hoảng một chút:
-.....Oh.
Bên môi vô thức hiện lên ý cười, tim cũng như có gì ấm áp đang bao lấy.
-10 phút.
Hắn nói.
-Được.
Mộ SỞ biết, hắn là bảo cô đợi hắn 10 phút.