Phù Tang cảm thấy ở nhà chán nản không có gì làm đến nỗi sắp đóng mạng nhện lại luôn rồi, bao nhiêu thú vui của cô ngoài việc đi đây đi đó với Thần Hi ra, đa số đều nấu cháo điện thoại với Hoắc Thận.
Ngày thường Hoắc Thận phải luyện tập, với lại chỗ y đang ở tín hiệu lại kém, đa số những tin nhắn cô gửi đi phải cách khoảng mấy tiếng mới nhận lại được tin trả lời hoặc cuộc điện thoại từ y, trong khoảng thời gian chờ đợi thì cô có cảm giác từng phút trôi qua như cả ngàn năm vậy.
Mỗi lần sau khi Phù Tang gửi tin nhắn đi đều theo thói quen mà không ngừng nhìn lấy điện thoại của mình, thói quen lâu dần và kì lạ như vậy đã bị người mẹ gian xảo của cô phát hiện được.
- Lục Phù Tang, con thành thật nói cho mẹ biết, có phải con đang yêu không? Người đó là ai vậy? Hoắc Thận?
- ……
Mẹ của cô đúng là tinh mắt mà.
- Mẹ, mẹ nói ai đang yêu vậy? Mẹ nhìn đâu mà biết được con đang yêu chứ?
Phù Tang ôm lấy gối của mình, lười biếng ngồi lên ghế sofa.
Hôm nay đã vào tháng 12 rồi, nếu trong nhà không bật máy sưởi thì sẽ có chút lành lạnh.
- Bắt đầu biết nói dối mẹ rồi đúng không?
Lục Dung Nhan ngồi xuống bên cạnh con gái của mình, bắt đầu lèm bèm dụ dỗ cô nói ra sự thật:
- Con nói thật với mẹ đi, có phải con đang quen với Hoắc Thận không? Nếu là thật thì cứ nói, con không cần giấu mẹ đâu!
Sau khi Phù Tang nghe mẹ nói xong cũng không muốn giấu giếm nữa, nên cô đã thành thật gật đầu với mẹ của mình.
- ……Đúng rồi mẹ, hai tụi con đã quen nhau rồi.
- Con thật sự quen y sao?
Đương nhiên Lục Dung Nhan không hài lòng với kết quả mà mình nghe được.
- Con nói cho mẹ biết, hai tụi con đã tiến triển đến bước nào rồi? Con có làm chuyện gì với y chưa?
Chuyện gì……
Phù Tang biết mẹ mình đang nhắc đến vấn đề gì, mặt của cô vốn đã mỏng rồi, bị mẹ mình hỏi thẳng như vậy càng khiến gương mặt của cô lúc đó ửng đỏ lên.
Thấy mặt con gái mình đỏ lên, Lục Dung Nhan có chút nóng vội.
- Trời đất ơi! Không phải mẹ đã nhắc con rồi sao? Con với y……không được làm chuyện đó!! Con phải biết yêu thương bản thân mình con có hiểu không? Con với y xảy ra chuyện đó từ khi nào vậy? Con có sử dụng biện pháp an toàn không? Con là con gái, phải biết tự bảo vệ mình chứ, con có hiểu không? Nếu con từng tuổi này mà có thai thì biết làm sao chứ? Khoan nói đến chuyện học hành của cô, giờ nói Hoắc Thận trước đi, con cảm thấy y sẽ chịu trách nhiệm với con không?
- Mẹ! Con chưa có làm chuyện đó với Hoắc Thận!
Phù Tang vội vàng giải thích, dường như sợ mẹ của mình không tin nên lặp lại một lần nữa, gương mặt cô nghiêm túc.
- Con thật sự chưa có làm chuyện đó với Hoắc Thận!
- Chưa hả?
Lục Dung Nhan ngẩn người ra, dường như cảm thấy hơi bất ngờ.
- Thật sự vẫn chưa.
Phù Tang khẳng định gật đầu với mẹ của mình.
Lúc đó Lục Dung Nhan cười thành tiếng.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Lục Dung Nhan vừa nói vừa vỗ lấy lưng của con gái mình.
- Mẹ nói mà, con gái của mẹ ngoan lắm, sao lại có thể xảy ra chuyện đó chứ! Không có gì xảy ra là tốt, không có gì thì tốt……
- Mẹ……
Phù Tang nghiêng đầu nhìn lấy mẹ của mình, suy nghĩ một hồi nhưng cuối cùng vẫn nói sự thật ra:
- Thật ra con muốn lắm, nhưng hình như anh ta vẫn chưa sẵn sàng.
- Con……
Lục Dung Nhan tức đến nỗi nói không thành tiếng, một hồi lâu mới gõ lên đầu của con mình một cái.
- Sao con lại ngốc như vậy chứ! Hả? Con muốn, con muốn?! Con có biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào không? Nếu không cẩn thận con có thể sẽ có thai đó, con có hiểu không?
- ……Không có đâu.
- Không có? Nếu không có sao mỗi ngày trong bệnh viện của mẹ cũng có rất nhiều ca phá thai của những sinh viên đại học chứ? Cái con bé này, rốt cuộc trong đầu con đang nghĩ gì vậy hả? Mẹ đã nói rồi, yêu đương sớm không có tốt!
-Hoắc Thận không để con phải phá thai đâu!
- ……Con lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy?
- Con vốn dĩ rất tự tin.
- Cái con bé ngốc nghếch này!! Con khờ thật đó!! Những gì người đàn ông nói lúc ở trên giường có thể tin được sao? Y có thể làm cho người khác có bầu mà sẩy thai, chẳng lẽ không thể đưa con đi phá thai sao? Mẹ nói con biết, nếu con còn không nghe lời, nói chuyện hồ đồ như vậy nữa, mẹ sẽ cho con chuyển trường!! Hay con chuyển thẳng về trường trong thành phố học đi, dù sao mẹ cũng không muốn con học trường quân đội gì nữa!
- Mẹ!!
Phù Tang nghe Lục Dung Nhan nói xong, lúc đó liền nóng giận lên.
- Mẹ, dù sao con cũng 20 tuổi rồi, cho dù có yêu đương cũng không phải là dạng yêu đương sớm, sao mẹ lại coi con như một đứa trẻ vị thành niên mà quản lý vậy? Chẳng lẽ con không được có tình cảm mà con muốn sao, con không được có suy nghĩ của riêng con sao? Con thích anh ta, muốn ở cùng anh ta, như vậy là sai sao?
- Nhưng mà……
Lục Dung Nhan lúc đó bị con gái của mình làm cho ớ họng không nói được lời nào.
Cô nói cũng có lý.
- Con biết mẹ muốn nói cái gì, mẹ muốn nói hồi đó anh ta là tay ăn chơi có tiếng, không bao giờ thành thật trong tình cảm, cũng sẽ không thành thật với con có đúng không? Mọi chuyện về anh ta mẹ đều nghe từ miệng của người khác mà thôi, còn Hoắc Thận mà con biết không giống như những gì mẹ nói, mẹ có hiểu không? Anh ta không đa tình, một chút cũng không có! Anh ta cũng không phải là dạng đàn ông dùng thân dưới để suy nghĩ, ít ra khi anh ta ở bên con không phải như vậy! Nếu anh ta thật sự là loại đàn ông đó, đừng nói là bây giờ, hai năm trước anh ta đã có cơ hội để làm chuyện đó với con rồi, nhưng anh ta không có làm vậy! Hai năm trước cũng không, hai năm sau cũng không, con đã 20 tuổi rồi mà anh ta vẫn không đụng chạm gì con! Mẹ, coi như nể tình con thật lòng thích anh ta, có thể bỏ đi cái định kiến của mẹ, đừng nghĩ xấu anh ta như vậy nữa có được không? Ít ra mẹ nên vì con mà đi tìm hiểu anh ta, quen biết anh ta, cho đến khi mẹ thật sự nhìn rõ anh ta mới đưa ra kết luận cũng không muộn, mẹ làm vậy mới là công bằng đối với con, mẹ nói đúng không?
Lục Dung Nhan bị những lời nói thẳng thắn của con gái mình làm cho cứng họng.
Phù Tang thở dài một cái.
- Mẹ, con lên lầu ngủ trước, con có chút mệt, lúc trưa không có ngủ trưa.
Phù Tang viện cớ để trở về phòng ngủ của mình.
Để lại một mình Lục Dung Nhan ngồi trên ghế sofa nghĩ về chuyện tình cảm của con gái mình mà thở dài liên tục.
Đột nhiên Lục Dung Nhan có chút lo lắng, trong lúc cô ta với chồng mình không để ý thì con gái đã lớn thật rồi! Phù Tang đã có suy nghĩ của riêng mình, đã có chủ kiến của riêng mình, còn có người mà Phù Tang đã thích thật lòng……
Có lẽ mọi chuyện cũng giống như con gái mình nói vậy, họ không nên quá bảo vệ Phù Tang nữa, họ nên vì con của mình mà thử đi tìm hiểu và chấp nhận người đàn ông mà con gái mình thích thật lòng!
Phù Tang vừa mới nằm lên giường thì điện thoại đã vang lên, người gọi đến chính là Hoắc Thận, Phù Tang vội vàng nhấc máy.
- A Thận……
- Sao vậy?
Phù Tang vừa mới thốt lên có hai chữ thì Hoắc Thận đã biết được tâm trạng hiện giờ của cô đang không được tốt lắm.
- Không có gì……
Phù Tang không chịu nói, không muốn đem tâm trạng không tốt của mình ảnh hưởng đến y.
- Vậy tôi đoán thử nhé!
Hoắc Thận phà ra khói thuốc rồi nói:
- Có phải bị mẹ em cằn nhằn không?
- ……Anh đúng là thánh mà! Vậy cũng đoán được nữa.
Phù Tang trở mình lại, nằm lên cái gối của mình, tìm một tư thế thoải mái thích hợp để nằm.
Hoắc Thận nói tiếp:
- Vì tôi?
- ……
Phù Tang thật sự nghi ngờ người đàn ông này đã để máy nghe lén trên người của mình.
- Đừng vì tôi mà cãi lộn với mẹ của mình, có biết không?