...........
Bỗng dưng chợt nhớ hình dáng nhỏ nhắn của em lúc choàng tay lên cổ tôi, rồi nũng nịu xòa vào lòng tôi. Tôi không biết sau này liệu cơ thể tôi có còn đủ sức để bế em, để em tựa vào lòng tôi không, nhưng tôi biết rằng, chỉ cần tôi còn sống, chỉ cần tôi còn một hơi thở, thì tôi vẫn sẽ còn đủ sức để ôm em vào lòng.
Đuôi Nhỏ à, có lẽ em sẽ cảm thấy tôi lấy thân phận của một người bệnh để níu giữ em, như vậy là ích kỹ! Rõ ràng không thể đảm bảo rằng sẽ cùng nhau sống trọn đến lúc bạc đầu, nhưng lại cứ mơ tưởng đến hạnh phúc tương lai.
Đúng! Tôi thừa nhận, tôi không có cách nào đảm bảo sẽ cùng em sống đến bạc đầu, nhưng, tôi có thể đảm bảo với em rằng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức dùng cả cuộc đời này để cùng em chung sống hạnh phúc cho đến hết cuộc đời còn lại.
Em à, những ngày vừa qua, tôi bỏ đi làm tổn thương em, tôi thật sự xin lỗi em! Đợi sau khi tôi về, nhất định tôi sẽ chịu đòn nhận tội, mặc cho em xử lý sao cũng được. Còn xử lý như thế nào thì tôi đã nghĩ giúp em cả rồi, chẳng hạn, em có thể giận tôi, bỏ mặc tôi ba ngày, có điều, không được bỏ mặc tôi hơn ba ngày đâu đấy, nếu không tôi sẽ bị em giày vò đến phát điên mất. Hoặc chẳng hạn em có thể phạt tôi làm cơm cho em ba ngày, sau đó em hất nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình và nói với tôi rằng: “Anh nấu cơm tệ hơn dì Lý quá nhiều, lần sau phải cố gắng hơn nữa đấy."
Cố Cẩn Ngôn viết đến đây bất giác bật cười thành tiếng.
Trong khoảnh khắc, dường như anh nhìn thấy Tiểu Diên Vĩ đang ngồi trên chiếc bàn ăn cao cao, khoanh hai tay trước ngực ra dáng một nữ vương, sau đó hất nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi phê bình anh: "Anh nấu ăn kiểu gì vậy? Dở quá! Nấu lại đi!"
Còn anh thì ? Chỉ cười tít mắt mặc cho tiểu nha đầu muốn làm gì mình cũng được, cuối cùng anh sẽ đớp lấy đôi môi anh đào hồng mịn của cô rồi nghịch ngợm nói với cô: " Vậy còn tôi thì sao? Có hợp với khẩu vị của nữ vương người không? "
Cố Cẩn Ngôn khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cơn ảo mộng, anh trấn tĩnh lại rồi đặt bút viết tiếp.
" Đuôi Nhỏ à, thật ra lúc tôi cầm bút viết bức thư này, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, tôi nghĩ rằng, bất luận kết quả ra sao, em đều có quyền lựa chọn, mọi người đều không có quyền tự ý quyết định con đường tương lai của em. Vậy nên, tôi chọn cách nói hết tất cả sự thật với em, nhưng em phải hứa với tôi rằng, không được buồn, không được tổn thương, càng không được rơi nước mắt, bởi vì lúc tôi viết bức thư này tâm trạng tôi thật sự rất vui.
Tôi muốn giữ em ở lại! Ở lại bên tôi nhé, đừng rời xa tôi dù chỉ là một bước!
Thật ra, cái chết không hề đáng sợ, mà tôi chỉ sợ rằng, khi tôi vẫn còn sống, khi tôi vẫn còn thở nhưng lại không cảm nhận được sự tồn tại của em. Những ngày tháng mở ra cánh cửa cuộc đời em là khoảng thời gian mà Cố Cẩn Ngôn tôi trải qua khó khăn nhất.
Tôi nhớ em! Thật sự rất nhớ, rất nhớ...
Mỗi tế bào trong cơ thể tôi đều đang nhớ về em, mùi hương của em, nụ cười tươi của em, mỗi hành động của em, mỗi lời nói của em...
Nhưng mà nỗi nhớ này kèm theo một chút của vị đắng, vị chát và cả một chút nỗi đau âm ỷ nữa...
Cuối cùng, tôi muốn nói với em rằng, tôi yêu em!!
Còn yêu đến mức nào thì? Thì tôi sẽ dùng phần đời còn lại của mình để chứng minh với em!
Viết nhiều như vậy cũng đã đến lúc tôi phải dừng bút rồi. Đuôi Nhỏ à, tôi hi vọng sau khi em đọc xong bức thư này sẽ đặt thư xuống, ngồi xuống và bình tâm suy nghĩ một cách nghiêm túc, hãy suy nghĩ thật kỹ cho tương lai về sau của mình.
Tôi là một người bệnh, một người bị mắc chứng Wilson!
Nếu như em có thể chấp nhận nhìn thấy người yêu của em sức khỏe ngày càng xấu đi, nếu như em đủ kiên cường để đối mặt với sự ra đi của người yêu, và sau đó em vẫn còn đủ dũng cảm để tiếp tục đi tìm tình yêu mới, hạnh phúc mới?
Nếu như, tất cả những điều này em đều có thể chấp nhận được thì...xin em hãy ở lại! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm cho những cái "nếu như" kia không còn tồn tại nữa!
Còn nữa, hãy đợi tôi về nhé!!
Yêu em,
Cố Cẩn Ngôn.”
Cố Cẩn Ngôn đưa bức thư cho bưu tá duy nhất trong vùng để gửi đi, địa chỉ là trường của Diên Vĩ.
Nếu như không có sự cố gì xảy ra thì hai ngày sau bức thư sẽ được đưa tới tay Diên Vĩ.
Cố Cẩn Ngôn bỗng chốc trầm tư, trong lòng tự dưng có chút thấp thỏm bất an, anh hi vọng thời gian trôi qua nhanh hơn một chút, như vậy anh có thể nhanh chóng kết thúc công việc viện trợ ở đây, được trở về thành phố nơi có tiểu nha đầu đang ở đó.
Đây là buổi học cuối cùng của Diên Vĩ tại trường đại học C.
Ngày mai, cô phải từ thành phố C trực tiếp bay sang Mỹ, tất cả người thân của cô, bố mẹ cô Mộ Sở và Lâu Tư Trầm, cả ông bà nội hai bên cùng Nhật Lâm và Tiểu Thần Hi đều từ thành phố S cùng đến tụ họp.
Diên Vĩ vẫn như thường lệ, mang chiếc túi xách to kềnh trên vai tiến về phía lớp học, nhưng còn đang ở hành lang thì nhìn thấy Hoắc Thận đang chờ ở đó.
Hôm nay, y mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là một chiếc áo khoác đen dài, phối cùng một chiếc quần jean cùng màu, một sự kết hợp đơn giản nhưng rất phong cách, cùng với đó là mái tóc ngắn làm nổi bật lên sự trẻ trung và sành điệu của y, lúc nào cũng mang lại cho người khác một cảm giác trẻ trung tươi mới.
Diên Vĩ bất chợt nở nụ cười nhẹ trên môi, đôi mắt có phần hơi nhắm tít lại.
Y trong mắt mình giống như ánh nắng mùa thu, vừa nổi bật, ấm áp nhưng lại không hề chói mắt.
Diên Vĩ nhét hai tay vào túi áo, tiến gần về phía Hoắc Thận.
- Đợi tôi à?
- Ừm!
Hoắc Thận ngước mắt nhìn cô.
Diên Vĩ đứng yên trước mặt Hoắc Thận, ngẩng cao đầu cố nở nụ cười thản nhiên hỏi y:
- Làm gì tự nhiên nhìn tôi có vẻ nghiêm túc vậy?
Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Thận có phần trầm tư, nhưng chỉ trong phút chốc, y liền giơ tay ôm lấy Diên Vĩ vào lòng.
Cánh tay của Hoắc Thận ôm chặt lấy bờ vai nhỏ bé yếu đuối của Diên Vĩ, dáng vẻ đó cứ như sợ cô sẽ biến mất khỏi cạnh mình bất cứ lúc nào vậy.
- Tần Diên Vĩ, có thể ở lại vì tôi không?
Diên Vĩ chợt có chút đau lòng, sống mũi có chút cay cay, cô thật sự cảm động, thật sự không nỡ.
- Hoắc Thận...
Diên Vĩ nhẹ nhàng gọi tên Hoắc Thận, sau đó định rời khỏi vòng tay y.
- Đừng động đậy!
Âm thanh của Hoắc Thận có phần trầm lại.
- Cứ để tôi ôm em thế này đi...
Vừa nói, Hoắc Thận lại càng siết chặt lấy cánh tay của cô.
Hoắc Thận trong lòng hiểu rõ, tên tiểu nha đầu này nhất định sẽ không vì y mà ở lại, người có thể giữ cô ở lại trước giờ chỉ có mình Cố Cẩn Ngôn, vậy nên câu hỏi vừa rồi, y hoàn toàn không có chút hi vọng nào cả, càng không kỳ vòng câu trả lời của cô.
Diên Vĩ có chút thở dài nhẹ, cô biết, Hoắc Thận đang muốn tạm biết lần cuối với cô.
Trong lòng ngập tràn nỗi buồn, cô dang cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy bờ vai to lớn của Hoắc Thận cố nhẹ nhàng an ủi y:
- Hoắc đại thiếu gia à, anh đừng như vậy mà, tôi đâu phải là không về lại nữa đâu...
Nói đến đây, khóe mắt Diên Vĩ đã bắt đầu đỏ hoe.
Nhưng cô cố kiềm nén bi thương, không để cho mình rơi nước mắt. Hiếm khi cô vỗ lưng an ủi Hoắc Thận dịu dàng đến vậy, cô khẽ nghiêng đầu trên bờ vai của y, nhẹ giọng nói:
- Đâu phải lát nữa tôi đi liền ngay đâu, ngày mai mới đi mà! Đừng như vậy mà, anh như vậy chỉ làm tôi cảm thấy...càng buồn thêm...
- Em buồn cái con khỉ ấy!
Hoắc Thận văng nhẹ một câu chửi thề có chút lỗi thời, sau đó buông Diên Vĩ ra.
Trong lòng của Hoắc Thận, Tần Diên Vĩ là một cô gái vô tâm, bởi vì tim gan của cô từ lâu đã dành cả cho người đàn ông tên Cố Cẩn Ngôn!
- Ngày mai tôi sẽ không đi tiễn em đâu nhé!
Y bỗng dưng nói với Diên Vĩ.
Diên Vĩ chợt ngơ người, đôi lông mày trên gương mặt nhỏ bé bắt đầu nhíu lại:
- Tại sao?
- Ở đâu ra mà lắm 'tại sao' quá vậy?!
Hoắc Thận có chút không vui trả lời cô.
Diên Vĩ ngẩng mặt nhìn Hoắc Thận, bỗng cúi mặt xuống có chút không vui:
- Sao anh không chịu đi tiễn tôi? Anh có việc gì quan trọng sao? Anh đừng nói với tôi là mai anh phải đi học nhé, ngày mai là cuối tuần đấy!
- Tôi có hẹn rồi!
Hoắc Thận trả lời.
...
Diên Vĩ làm vẻ méo miệng, trong lòng vẫn có chút không vui, nhưng miệng thì vẫn nói:
- Được! Cuộc hẹn của Hoắc đại thiếu gia là quan trọng nhất mà, dành chút thời gian để tiễn bạn cũng không được! Được rồi, không tiễn thì thôi vậy, dù gì tôi cũng không để tâm!
Diên Vĩ kiêu hãnh nhìn mặt đi chỗ khác, không vui rồi!
Hoắc Thận cuối cùng cũng phải xuống nước với cô, y tức tới mức bóp mạnh hai má của cô:
- Không để tâm hả? Cái loại người vô tâm như cô, đại thiếu gia tôi đây không muốn nhìn thấy cô bước vào sân bay, không muốn nhìn thấy cô rời đi, như vậy đã được chưa?
...
Những lời nói của Hoắc Thận làm cho Diên Vĩ có chút ngơ ngác, khóe mắt chợt nóng lên, xém chút nữa là rơi nước mắt.
Sau đó, cô nhón chân ôm lấy bờ vai của Hoắc Thận,
- Hoắc Thận à, tình bạn sẽ luôn là mãi mãi, chúng ta sẽ không vì xa cách nhau mà đánh mất đối phương đúng không?
Hoắc Thận nghe những lời này của Diên Vĩ, cổ họng có chút nghẹn lại, thậm chí sống mũi cũng bắt đầu cay cay, trong đầu có quá nhiều cảm xúc phức tạp đan xen nhau, Hoắc Thận đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diên Vĩ, rồi áp gò má của mình vào cổ cô, giọng nói có chút khàn lại:
- Sau khi qua bên đó nhất định phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đấy, thiếu gia đây có thời gian nhất định sẽ qua đó thăm em, còn nữa...nhớ ăn nhiều một chút! Có da có thịt một chút! Đàn ông không thích mấy người ốm tong ốm teo như em đâu, biết chưa?
Nghe những lời căn dặn chân thành của Hoắc Thận đối với mình, những giọt nước mắt của Diên Vĩ bất chợt tuôn ra.
Cô nghẹn ngào gật đầu,
- Tôi biết rồi, anh cũng như vậy nhé! Anh phải chăm sóc tốt cho bản thân đó! Còn nữa, không được quên tôi đâu nhé!! Nhất định phải đi thăm tôi đấy!
- Tôi biết rồi! Tôi sẽ đi thăm em, cũng sẽ không quên em đâu, được chứ? Thiếu gia tôi đây không có vô tình vô nghĩa giống như em đâu!
...
Cô đâu có vô tình vô nghĩa đâu chứ?! Cái tên này đúng thật là!!
......
Cái cảnh tượng sướt mướt trên hành lang này vừa hay bị Lý Mạn Giai đi từ trong lớp ra nhìn thấy.
Cô ta đứng cách một hành lang nhìn thấy cảnh tượng mập mờ tình cảm đó, bao nhiêu áy náy trong lòng bỗng chốc tan biến mất, trong mắt cô ta bây giờ chỉ toàn là sự đố kị hoàn toàn không có cách nào hóa giải được.
Xem ra, mình hoàn toàn không cần phải cảm thấy áy náy tự trách vì những hành động mà mình vừa làm ra nữa rồi! Tần Diên Vĩ, cậu vốn dĩ là phải rời khỏi cái thành phố này, rời khỏi Hoắc Thận! Hơn nữa đi càng xa càng tốt!! Mãi mãi đừng bao giờ quay trở lại nữa!!
Lý Mạn Giai thật sự không muốn nhìn thấy cô một giây phút nào nữa cả!