Anh ngồi xổm xuống trước mặt Diên Vỹ, lúc cầm lấy đôi chân trắng nõn lạnh buốt của cô, anh lập tức nhíu mày lại.
Động tác của Cố Cẩn Ngôn khiến cho Tần Diên Vỹ đang ngây người ra bỗng sực tỉnh lại. Lúc này cô nhận ra anh đang nắm lấy bàn chân của mình, cô lập tức cảm thấy xấu hố xen lẫn tức giận, cô đỏ cả mặt hất tay anh ra rồi nói:
- ... Tự con làm.
Cố Cẩn Ngôn lại chẳng để ý tới cô, anh vẫn mang dép vào chân cô.
Hai má Diên Vỹ nóng lên, cô nhỏ giọng cảm ơn anh.
- Con muốn bị cảm phải không?
Cố Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, hỏi cô với vẻ nghiêm túc.
- Không có, mà con cũng không thấy lạnh.
- Lòng bàn chân đã lạnh thế này mà còn nói là không lạnh hả?
Vẻ mặt Cố Cẩn Ngôn trở nên khó coi hơn vài phần.
Diên Vỹ rụt chân lại, chợt nói với anh:
- Con tính ngày mai trở về ký túc xá.
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô đăm đăm, mím môi lại.
Diên Vỹ bị Cố Cẩn Ngôn nhìn thế thì cảm thấy thấp thỏm, không yên. Cô hoảng hốt toan nói chuyện, bỗng anh bế thốc cô lên rồi đi thẳng vào nhà.
- Có chú ở đây, con đừng hòng đi đâu hết! Cho dù là ký túc xá thì cũng không được đi!
Thái độ của Cố Cẩn Ngôn rất bá đạo.
Vào ký túc xá ở? Ai biết được con bé đang nói thật hay nói đùa? Hơn nữa, sau khi dọn vào ký túc xá rồi, anh khó mà quản được nó, lỡ nó đi qua đêm với Hoắc Thận thì làm sao giờ?!
Cố Cẩn Ngôn anh tuyệt đối không để xảy ra chuyện đó thêm lần nữa!!
- Cố Cẩn Ngôn, chú đừng bá đạo như thế! Muốn ở đâu là quyền của con!
Diên Vỹ nằm trong lòng anh kháng nghị.
Cố Cẩn Ngôn làm lơ cô, anh bế cô lên lâu rồi vào phòng ngủ của cô.
Anh đẩy cửa bước vào rồi thả cô lên ghế salon, đoạn nhìn chằm chằm vào cô mà nói:
- Chú không muốn lặp lại lần hai! Mà lần sau đừng bày trò mất tích như hôm nay nữa! Đừng để chú không tìm thấy con!
Ý của anh tức là không cần bàn thêm chuyện Diên Vỹ đòi ra riêng nữa.
- Con không được đi đâu hết mà phải ở cạnh chú, ở nơi chú có thể nhìn thấy!
Anh rất lo cho Diên Vỹ, hơn nữa cực kỳ lo lắng cho con bé!
Hai mắt Diên Vỹ rưng rưng,.
- Nhưng con có thể ở cạnh chú bao lâu đây? Vài tháng? Hay vài năm? Nhưng cũng không thể ở cạnh chú suốt đời...
Dứt lời, Diên Vỹ không nhịn được mà bật khóc.
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn tối đi, anh cảm thấy trong lòng nóng lên, mà tầm mắt nhìn Diên Vỹ cũng trở nên nóng bỏng, anh mím môi lại, toan nói gì đó thì...
Gương mặt xinh đẹp của Tần Diên Vỹ bỗng kề sát lại gần. Đôi môi mềm mại màu anh đào của cô chạm lên môi anh, chặn hết những lời anh định nói.
Diên Vỹ không muốn nghe đáp án của Cố Cẩn Ngôn. Bỡi vì cô biết rõ đấy không phải là câu trả lời cô muốn, nếu thế thì có khác gì với không nghe đâu. Nếu không nghe thì ít ra cô có thể vờ như không hiểu ý của anh.
Mà không hiếu thì có thể tự lừa dối bản thân rằng, thời gian sẽ không phụ lòng người, sẽ có ngày anh sẽ cảm động trước sự cố gắng của cô...
Diên Vỹ hôn một cách trúc trắc, cô mút lấy môi Cố Cẩn Ngôn, hai tay vòng qua cổ anh nhằm hôn sâu. Chợt cô bị anh đẩy ra!
- Diên Vỹ ——
Cố Cẩn Ngôn thở dốc, hơi thở trở nên hỗn loạn. Trên môi còn vương lại hương thơm tươi mát chỉ thuốc về cô, nhưng anh lại cảm thấy rất thêm, thậm chí lại thấy đôi môi mềm mại của cô cũng rất tuyệt vời, tựa như miếng đậu hũ non mịn khiến cho lòng anh bỗng xốn xang.
- Con đừng quậy nữa, đi tắm rồi ngủ đi!
Cố Cẩn Ngôn sầm mặt xuống, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn trước.
Tần Diên Vỹ nhìn Cố Cẩn Ngôn đăm đăm, đôi mắt trong veo cảu cô không chút cảm xúc, không thất vọng cũng không chút đau lòng khi bị từ chối.
Đau lòng gì chứ? Thật ra cô đã quen với nỗi đau này rồi! Nếu đã quen với nó, đương nhiên sẽ không thấy đau rồi.
Chẳng qua Diên Vỹ bình tĩnh như thế lại khiến Cố Cẩn Ngôn thấy lạ lẫm.
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Diên Vỹ, ánh mắt lại nhìn vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô. Dường như anh có thể ngửi thấy được hương thơm của cô, anh vội quay đầu đi rồi xoa đầu cô.
- Con mau tắm đi!
- Còn chú thì sao?
Diên Vỹ hỏi, cô lại vòng tay qua cổ anh.
Cố Cẩn Ngôn giật mình. Rõ ràng anh muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng anh lại để mặc cô ôm lấy mình.
Diên Vỹ dụi đầu vào lòng anh, rồi cả người dựa vào anh, trông cô khá mệt mỏi.
Cũng đúng thôi, hai người bọn họ giằng co nhau cũng hết mấy tiếng rồi, không mệt mới lạ!
Cố Cẩn Ngôn vỗ eo Diên Vỹ, ý bảo cô đừng dựa nữa.
- Nếu con một rồi thì tắm rửa, đi ngủ sớm đi. Chú cũng về phòng tắm rửa rồi đi ngủ đây.
Nhưng Diên Vỹ lại chơi xấu, cứ rúc trong lòng anh như thế không nghe thấy lời anh vừa nói.
- Đuôi Nhỏ?
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhỏ giọng gọi cô.
Lúc này Diên Vỹ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh của cô bỗng trở nên ướt át khi nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn. Cô nhìn gương mặt điển trai của anh một hồi, chợt cô nhỏ giọng nỉ non:
- Sau này con sẽ thử yêu một người khác.
Cố Cẩn Ngôn nghe thấy thế thì giật mình, đôi mắt bỗng trở nên sắc bén, anh khản giọng hỏi:
- Con mới nói cái gì?
- ... Không gì cả.
Diên Vỹ cũng không có can đảm lặp lại câu nói vừa rồi!
Cô phải cố gắng yêu một người đàn ông khác ngoài Cố Cẩn Ngôn, khó khăn, đau khổ tới cỡ nào chỉ mình cô biết mà thôi!
Nhưng liệu nó có đau khổ hơn việc yêu anh hay không? Diên Vỹ cảm thấy cô nên thử một phen.
- Tần Diên Vỹ, con có biết con đang nói gì không hả?
Chẳng biết tại sao trong lòng Cố Cẩn Ngôn lại thấy tức giận, anh nắm lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
- Trong lòng con, yêu người khác là một chuyện tùy tiện đến thế à? Cố gắng yêu người khác ư? Con đã yêu Hoắc Thận rồi sao?!