Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện trước mắt Tần Mộ Sở.
Viên kim cương to như trứng cút, phản xạ tia nắng mặt trời nên càng rực rỡ chói mắt.
Tần Mộ Sở dáo dác nhìn xung quanh, không để Lâu Tư Trầm kịp có hành động gì khác đã vội vàng giật mạnh chiếc nhẫn rồi nhét ngay vào túi áo.
- ...
Lâu Tư Trầm ngây ngẩn nhìn cô.
Hắn vẫn chưa kịp cầu hôn mà! Cũng chưa tới màn quỳ xuống nữa!
Dù vừa rồi cô đã đồng ý nhưng hình thức vẫn phải đầy đủ chứ lại?
- Không muốn quỳ cầu hôn à?
- Muốn!
Tần Mộ Sở gật mạnh đầu:
- Đợi lát về nhà rồi làm lại, ở đây nhiều người xem lắm! Kim cương to thế nhỡ có người muốn cướp thì làm thế nào?
- ...
Thế nên cô là đang sợ người ta cướp mất kim cương của mình sao?
Lâu Tư Trầm vừa giận vừa buồn cười, cứng rắn lôi chiếc nhẫn từ trong túi áo của cô ra:
- Ai dám cướp đồ của vợ Lâu Tư Trầm này chứ hả, không muốn sống nữa à?!
- ...
Cũng đúng nhỉ!
Lúc này Tần Mộ Sở mới dám thả lỏng, để hắn thoải mái lôi nhẫn trong túi ra.
Lâu Tư Trầm quỳ một gối xuống trước mặt cô rồi cầm nhẫm giơ lên, sau đó nói:
- Trước năm em ba mươi tuổi tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian bên em, nhưng sau khi em ba mươi thì dù là từng giây từng phút tôi cũng không muốn để lỡ nữa, thế nên em có đồng ý để tôi nhận thầu em cả đời không?
- Khụ...
Tần Mộ Sở bị lời cầu hôn thẳng thắn này làm cho phì cười, nước mắt cũng tràn khỏi bờ mi, cô kiêu ngạo ngếch cằm rồi giơ tay về phía hắn:
- Mau đeo nhẫn cho em!
Lâu Tư Trầm cười rộ lên, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia rồi đeo nhẫn lên ngón áp út cho cô.
Kích thước rất vừa vặn!
- Sao lại vừa thế này?
Tần Mộ Sở kinh ngạc hỏi hắn.
- Bí mật.
Sao hắn nói chuyện đêm hôm đợi lúc cô ngủ say thì trộm lấy dây đo qua cỡ ngón tay cô được chứ?
- Tôi đứng lên được rồi chứ?
Lâu Tư Trầm hỏi cô.
- Đương nhiên rồi!
Tần Mộ Sở dìu hắn đứng dậy:
- Nhanh đứng lên đi, chân của anh vẫn chưa khỏe hẳn đâu!
- Cũng khá rồi, tôi đâu có yếu ớt đến thế.
Lâu Tư Trầm đứng dậy, vỗ bụi dính trên đầu gối rồi cầm lấy tay Tần Mộ Sở:
- Đi thôi! Đi ăn cơm nào!
- Hoa! Còn hoa!
Tần Mộ Sở nhìn một đống hoa trên đất thì cuống lên:
- Anh chờ một chút, để em thu dọn hết chỗ hoa này đã.
- Không cần, lát nữa tôi bảo đám Tiết Bỉnh qua xử lý cho.
- Không được! Đây cũng là quà anh tặng em cơ mà, sao có thể coi như rác mà vứt được? Đợi lát em mang về nhà cắm.
Tần Mộ Sở ngồi xổm xuống, nhặt từng bông hoa hồng lên.
Lâu Tư Trầm cũng chỉ còn cách làm cùng với cô.
Hai người, người nào trong ngực cũng ôm một bó hoa to đùng.
Chỉ có điều hoa quá nhiều, thế nên ôm xong có thể che hết cả tầm nhìn phía trước, vậy nên trên đường đi có vô số người dừng lại nhìn cả hai.
Lúc này Lâu Tư Trầm mới thấy hối hận, hắn vì sao lại nhất định phải lấy chín trăm chín mươi chín đóa hồng chứ? Chín mươi chín không phải là ổn lắm rồi à? Chẳng phải thế cũng có nghĩa là rất dài rất lâu, vĩnh viễn không rời sao? Giờ thì...
Một người đàn ông trên tay ôm một bó hoa hồng to như vậy, quan trọng nhất là cái bó hoa ấy còn che kín hết cả khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của hắn rồi, thử hỏi có mất mặt không chứ!
- Ôi! Các cậu có thấy anh đẹp trai ôm hoa hồng kia không? Đẹp trai quá đi mất thôi!
Có mấy cô bé không kìm được mà hô lên.
- Có thấy! Đẹp thật đó! Chẳng lẽ là người mẫu đi chụp ảnh à? Hay bán hoa?
- Chắc thế rồi! Để tớ đi hỏi một thử xem.
- ...
Sau đó mấy cô bé mặc đồng phục học sinh nắm tay nhau hưng phấn băng qua đường rồi đứng chắn trước mặt Lâu Tư Trầm.
Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở giật mình dừng bước.
- Anh ơi, anh bán hoa à? Bao nhiêu một bông ạ!
Cô gái nhỏ dùng giọng điệu ngọt ngào hỏi thăm Lâu Tư Trầm, đôi mắt to tròn thì nháy đến mức Tần Mộ Sở nhìn mà nổi hết cả da gà.
Hừ! Đã già thế này rồi mà còn có bé gái muốn lấy cỏ non cho trâu già gặm đến tận miệng hả! Còn mở mồm gọi người ta là “anh” nữa chứ! Nhìn cô bé trước mặt này, nếu nhỏ hơn vài tuổi chắc làm con gái họ luôn được rồi đấy! Chắc chắn là chưa đủ mười tám rồi!
- Không bán.
Thái độ của Lâu Tư Trầm với bất cứ người phụ nữ nào cũng rất lãnh đạm, đơn giản là mặt không đổi sắc.
Hắn cũng chẳng lo sẽ khiến đám hoa tương lai của tổ quốc này bị tổn thương.
- Thế anh tặng em một bông nhé!
Cô bé kia nói xong lập tức giơ tay ra định rút một bông trên tay Lâu Tư Trầm nhưng lại bị Tần Mộ Sở ngăn cản. Cô chen vào giữa họ, tách ông xã đại nhân nhà mình và cô bé ra xa rồi nói:
- Hoa là của tôi, không cho ai hết.
Cô bé giống như không để ý bên cạnh anh đẹp trai này còn có một người nữa thế nên khi Tần Mộ Sở đột ngột xuất hiện cô bé giật hết cả mình, lườm Tần Mộ Sở một cái vẻ khó chịu nhưng cũng chẳng để bụng những gì cô nói mà nghiêng đầu hỏi Lâu Tư Trầm phía sau:
- Anh ơi, anh có thể cho em số điện thoại được không?
- ...
Tần Mộ Sở cau mày, tim đập thình thịch.
Giờ đang có chuyện quái gì thế này? Con nhóc này đang quyến rũ chồng cô ngay trước mặt cô đấy hả?
Lâu Tư Trầm bước từ sau lưng Tần Mộ Sở lên, liếc qua phù hiệu trên đồng phục của cô bé kia rồi thản nhiên đáp:
- Học sinh trung học sao? Tan học là ra đường quyến rũ đàn ông, lại còn là người đã có vợ, không sợ tôi tìm thầy cô của mấy người báo cáo hả? Vẫn còn là học sinh thì nên có bộ dáng của học sinh chứ, còn đang đi học thì lo mà học hành đàng hoàng đi! Còn nữa, phải gọi tôi là “chú” mới đúng, tôi mà thêm vài tuổi nữa là làm cha của mấy người cũng được rồi!
- ...
Cô bé kia bị hắn nói cho sợ ngây người.
Làm cha mình sao? Đùa đấy à, người đàn ông này trông cũng chỉ tầm hơn hai mươi thôi mà? Đúng là ăn nói vớ vẩn.
Lâu Tư Trầm giống như nhận ra cô bé đang nghĩ gì nên nói tiếp:
- Con gái tôi học cùng trường cô bé, nó mười hai tuổi.
- ...
Cô bé kia nghe thế như thể bị sét đánh, đứng ngây ra.
Vì chính bản thân cô bé mới chỉ mười bảy tuổi thôi! Mà con gái người ta đã mười hai tuổi rồi...
Đúng là con gái yêu đương cũng vất vả thật! Đàn ông tốt đã bị người khác cướp hết rồi! Tức quá đi!
Lâu Tư Trầm không để ý tới cô bé đó nữa mà dắt Tần Mộ Sở đi về phía nhà ăn.
Mấy bông hoa rơi trên đường cũng chẳng quan tâm nữa.
Lâu Tư Trầm vừa đi vừa tức tối nói:
- Bọn trẻ con bây giờ đúng là không ra sao hết, còn đang đi học mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương rồi quyến rũ đàn ông nữa chứ! Nếu Đuôi Nhỏ nhà mình mà thế này thì tôi sẽ...
Tần Mộ Sở cũng tò mò hỏi:
- Anh sẽ làm gì?
Lâu Tư Trầm nghiêm túc suy nghĩ, thế nhưng nghĩ rất lâu mà cũng không có đáp án thích hợp nào, hắn bối rồi nhìn sang Tần Mộ Sở:
- Nếu là em thì em định thế nào?
- Mười bảy tuổi là tầm tuổi thiếu nữ có mối tình đầu, chỉ cần không vượt rào, không làm ảnh hưởng tới thành tích học tập thì em thấy không sao cả.
- ...Mười bảy tuổi mà em thấy yêu đương không sao à? Đó là yêu sớm đấy!
- ...
Trong vấn đề giáo dục con cái cha mẹ đã nảy sinh bất đồng quan điểm rồi.
Tần Mộ Sở tận tình khuyên giải hắn:
- Mười bảy tuổi là độ tuổi đẹp nhất trong đời, khi đó tình yêu cũng rất đẹp và hồn nhiên, chúng ta làm cha mẹ không nên ngăn cản mà là phải dẫn đường cho con, định hướng cho con đi con đường đúng đắn nhất, anh hiểu chưa?
Sắc mặt Lâu Tư Trầm vẫn hết sức khó coi.
Vừa nghĩ tới chuyện con gái yêu của mình vẫn chưa trưởng thành mà đã bị người đàn ông xa lạ nào đó lừa đi mất thì tim hắn như đã bị ai đó xẻo một miếng, đau đớn khó chịu lan tràn.
- Không phải lúc em mười bảy tuổi cũng đã gặp anh sao? Chẳng phải chúng ta vì hiểu lầm mà chia tay sao? Nhưng lẽ nào tình cảm của chúng ta lúc đó không phải là thuần khiết nhất, đẹp đẽ nhất ư?
- ...Nghĩ lại thì cũng đúng.
Tần Mộ Sở cười bảo:
- Thôi đi, con gái mình vẫn còn bé mà, chúng ta vội nghĩ chuyện tương lai làm gì chứ! Lỡ như con mình không thích yêu đương rồi đến ba mươi tuổi vẫn độc thân thì lúc đó anh tha hồ mà khóc nhé!
- Khóc cái gì mà khóc? Dù đến bốn mươi vẫn không lấy chồng thì cha nó cũng tình nguyện nuôi nó đấy!
- Rồi rồi! Anh đúng là người cha tốt nhất trên đời! Người cha siêu tốt!
Tần Mộ Sở bị hắn chọc cho phì cười.
Có phải tất cả những người làm cha trên đời đều không muốn đem con gái yêu của mình trao cho bất cứ người đàn ông xa lạ nào không?
Tần Mộ Sở không dám tưởng tượng chuyện cái đuôi nhỏ nhà mình sau này lớn lên rồi dẫn bạn trai về thì sẽ ra sao nữa. Nhà họ lại còn có hai người, một là tên cuồng con gái, một là thằng nhóc cuồng chị gái nữa, người yêu tương lai của con bé chắc phải khổ sở lắm mới qua được hai cái cửa ải này đây.
Nhưng không biết sao cô bất giác lại có chút mong chờ.
...
Hôn lễ của Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở đã bắt đầu được chuẩn bị.
Hôm nay, rốt cuộc Lâu Tư Trầm lại dẫn Tần Mộ Sở về thành phố A một lần nữa.
Đã từ lâu hắn không trở về nơi này, đến khi đứng trước biệt thự nhà họ Lâu bỗng có cảm giác như đã xa xách mấy đời rồi.
- Thiếu gia?
Quản gia năm đó vẫn còn làm việc ở đây, ông vừa nhìn qua đã nhận ra Lâu Tư Trầm đứng ngoài cửa.
- Thiếu gia?! Là cậu thật rồi! Là cậu thật đúng không?
- Vâng, là tôi đây chú Lâu.
- Trời ơi! Chú Lâu không phải đang nằm mơ chứ?
Quản gia nhìn kỹ Lâu Tư Trầm rồi lặng lẽ rơi nước mắt, ông không nghĩ ngợi gì mà vội quay đầu vào nhà, vừa chạy vừa hô to:
- Lão gia ơi, phu nhân ơi! Thiếu gia về rồi! Thiếu gia về rồi này ——
Nghe tiếng hô của quản gia mà Tần Mộ Sở căng thẳng đến mức trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài, bàn tay nhỏ bé được Lâu Tư Trầm nắm chặt đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh:
- Tư Trầm, hay anh vào một mình đi, em ở ngoài chờ là được rồi. Em sợ lát nữa mẹ anh trông thấy em sẽ khó chịu đấy.
- Con dâu xấu đến mấy thì cũng phải gặp cha mẹ chồng thôi.
Lâu Tư Trầm không chịu buông tay mà ngược lại còn nắm tay cô chặt hơn nữa như để truyền cho cô thêm sức mạnh.
- Không không, anh biết mà, sức khỏe của mẹ anh không tốt lắm, không chịu được kích thích đâu.
- Em yên tâm, sức khỏe của bà khá hơn so với mấy năm trước rồi. Những năm qua tôi vẫn để chuyên gia theo dõi bệnh của bà nên biết trạng thái của bà giờ đã tốt hơn nhiều, ngoài ra tôi thấy hôm nay kích thích lớn nhất với bà có lẽ là việc đứa con trai tưởng đã chết này lại sống dậy mới đúng!
Lúc trước Lâu Tư Trầm biết chuyện tinh thần mẹ mình có vấn đề thì lại càng không dám xuất hiện trước mặt bà, chỉ sợ mình chết thật thì lại chỉ càng khiến bà đau khổ hơn mà thôi. Nhưng giờ rốt cuộc hắn cũng đã có thể đường đường chính chính đứng trước mặt mẹ mình mà không cần âm thầm quan sát từ xa nữa rồi!
Sáu năm qua hắn luôn rất áy náy mỗi khi nghĩ về mẹ, giờ thì đã có thể trút được gánh nặng này!
Trong lòng hắn cũng kiên định hơn.