Diên Vỹ lại không chịu đi.
- Tôi không đi ăn với anh đâu. Với lại tôi sẽ không làm bạn gái của anh!
Tần Diên Vỹ nói thẳng ra.
- Xì, con nhóc này!
Hoắc Thận tức tới mức muốn giơ tay lên, làm bột muốn tát cô nhưng cuối cùng y chỉ vỗ vào gáy Diên Vỹ.
- Ai bắt em làm bạn gái tôi hả? Chẳng lẽ em báo đáp ân nhân cứu mạng mình thế à? Bộ không làm bạn gái thì không thể ăn cơm với tôi sao? Em qua cầu rút ván lẹ ghê!
- Tôi đã thích người khác rồi!
Diên Vỹ nói tiếp:
- Tôi sẽ không thích bất kỳ ai nữa đâu!
Ý cô chính là sẽ không thích Hoắc Thận y.
Sao cô bé này lại từ chối người ta thẳng thừng như thế, bộ chẳng biết nói xa nói gần à?
- Nhưng mà cảm ơn anh nhé.
Dù sao việc nào ra việc nấy, Diên Vỹ vẫn nói cảm ơn với Hoắc Thận.
Hoắc Thận xách balo trên vai với vẻ lười biếng.
- Em đừng có cảm ơn suông như thế. Đi thôi, em phải mời tôi ăn cơm mà còn phải là nhà hàng sang trọng, đắt tiền nhất đấy nhé...!
Y nói xong thì khoác vai Diên Vỹ, không để cô kịp từ chối mà kéo cô ra ngoài.
Sau đó, Hoắc Thận dẫn Diên Vỹ vào một nhà hàng tây cao cấp. Vừa nhìn đã biết giá cả trong này chẳng rẻ chút nào, xem ra Hoắc Thận tính làm thịt cô thật rồi.
Hai người sóng vai nhau bước vào trong, không ngờ họ vừa mới bước vào thì nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn ngồi cách đấy không xa.
Mà bên cạnh anh còn có Tô Giải Ngữ!
Thành phố C rộng lớn như vậy, thế mà bọn họ chỉ đi ăn một bữa cũng gặp phải người quen nữa.
Cố Cẩn Ngôn ngước mắt lên cũng trông thấy hai người Diên Vỹ cùng bước vào nhà hàng.
Anh ngây người ra.
Thật bất ngờ làm sao, hai người họ lại cùng xuất hiện ở nơi này.
Con bé này bắt đầu thân thiết với Hoắc Thận từ khi nào thế nhỉ?
Anh nhìn thoáng qua vết thương trên má cô, ánh mắt tối đi, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Sau đó anh bỏ menu xuống, rồi đứng dậy đi tới chỗ Diên Vỹ.
- Mặt con sao thế hả?
Vóc dáng cao ngất đứng trước mặt Diên Vỹ, anh hỏi cô với vẻ mặt khó coi.
Đoạn Cố Cẩn Ngôn nhíu mày lại, nâng cằm Diên Vỹ lên rồi hỏi:
- Con đánh nhau ở trường à?
- Con không có!
Diên Vỹ phủ nhận rồi nghiêng đầu né tránh tay anh. Cô nhìn thoáng qua Tô Giải Ngữ ở đằng sau, nhỏ giọng nói với Hoắc Thận:
- Chúng ta đi chỗ khác ăn đi!
- Không được, cậu đây đói tới chóng mặt luôn rồi. Em đừng hòng thấy giá mắc mà bỏ chạy nhé!
Hoắc Thận nói xong thì nắm lấy tay Diên Vỹ, bước vào trong nhà hàng. Y ngồi vào bàn cách khá gần Cố Cẩn Ngôn và Tô Giải Ngữ không chút khách khí.
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, ánh mắt tối đi, môi mím chặt lại.
Hai đứa nó bắt đầu thân thiết như thế từ khi nào vậy? Vậy ra lúc trước cô nhóc này nói ghét Hoắc Thận gì đấy đều là nói dối hết phải không?
Trông họ thế này giống như chán ghét à?
Lúc này Diên Vỹ cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Cô hỏi Hoắc Thận:
- Sao chúng ta nhất định phải ăn ở đây chứ?
- Sao không thể?
Hoắc Thận nhìn Diên Vỹ với ánh mắt khinh bỉ rồi nói:
- Chẳng phải em chỉ mới nhìn thấy hai người họ đi ăn chung với nhau đầy ngọt ngào thôi à? Có thế mà kích động tới vậy hả? Đúng là không có tiền đồ mà!
- ...
Diên Vỹ bị y nói tới mức nghẹn họng.
Cô không có tiền đồ như thế đó!
Trước giờ Tần Diên Vỹ chẳng có chút tiền đồ trước mặt Cố Cẩn Ngôn rồi, chỉ cần là chuyện có liên quan tới anh thì cô lập tức bó tay.
Hoắc Thận liếc Diên Vỹ một cái rồi hỏi:
- Tần Diên Vỹ, em đừng bảo với tôi rằng em thích chú mình đấy nhé!
Diên Vỹ có thể phủ nhận ư?
Có thể nhưng cô không làm thế.
Cô chỉ mấp máy môi rồi im lặng thừa nhận.
Hoắc Thận thấy thế thì cạn lời. Y cúi đầu uống một ngụm nước, sau đó quay đầu lại, nhìn thoáng qua Cố Cẩn Ngôn vừa ngồi xuống ở đằng sau. Y nhíu mày nói:
- Trông cũng khá đấy chứ!
Diên Vỹ tưởng Hoắc Thận sẽ khinh thường cô, tưởng rằng y sẽ nói cô là đồ biến thái các kiểu nhưng không ngờ lại khen cô.
- Em đừng hiểu lầm!
Hoắc Thận thu tầm mắt lại, cười xấu xa:
- Tôi nói chú em kìa. Anh ta cũng có mắt nhìn đấy chứ! Trông cô gái kia cũng ngon phết!
- ...
Mịa nó! Diên Vỹ tức tới mức muốn nhào lên đập y một trận.
Mắt nhìn gì chứ?! Bộ mắt mù hả?
Diên Vỹ trừng Hoắc Thận một cái đầy tức giận, cô hớp một ngụm rồi chép miệng hỏi:
- Thế ra đàn ông mấy người đều thích kiểu như cô ta à?
- Cũng tuyệt lắm mà!
Hoắc Thận bình luận tiếp:
- Vừa chín chắn vừa gợi cảm lại có khí chất. Từng cử chỉ đều quyến rũ tới tận xương! Đều là thứ cậu đây thích cả!
Tần Diên Vỹ cảm giác cô đã hỏi lầm người rồi. Cô hừ một tiếng rồi nói:
- Anh thích cũng nhiều ghê nhỉ!
- Dĩ nhiên rồi, cậu đây dễ nuôi, không kén thứ gì cả.
- ...
Điều này thì Diên Vỹ đã thấy rồi!
- Ờ! Không hổ là tên dê xồm nổi tiếng nhất đại học C chúng ta!
- Cậu đây vẫn chưa hái được đóa hoa là em thì sao dám nhận danh hiệu này chứ!
- ... Anh đi chết đi!
Tần Diên Vỹ tức giận, đá mạnh vào chân y.
Tên khốn khiếp này!!
Hoắc Thận làm bộ ôm chân gào khóc:
- Quái vật nhỏ, sao em đối xử với ân nhân của em như thế hả? Em đúng là đồ xấu xa lấy oán trả ơn, thật không công bằng mà!
Hoắc Thận hết gọi quái vật nhỏ tới nhóc xấu xa thân mật tới cỡ nào. Mà y lại la to nên mấy người ngồi gần đấy đều nghe thấy hết, đồng thời cũng khiến cho Diên Vỹ nổi hết cả da gà!
Sao anh ta có thể nói chuyện buồn nôn như thế? Thật khiến người khác chịu không nổi mà!
Hai người Cố Cẩn Ngôn, Tô Giải Ngữ cũng nhìn thấy hết mọi chuyện.
- Cẩn Ngôn anh sao thế? Từ lúc Diên Vỹ xuất hiện ở đây thì trông anh khó coi lắm.
Tô Giải Ngữ ân cần hỏi han Cố Cẩn Ngôn.
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào vết thương trên má Tần Diên Vỹ, anh mím môi không nói lời nào.
Tô Giải Ngữ cũng nhìn thoáng qua hai người Tần Diên Vỹ và Hoắc Thận, đoạn cô ta phì cười rồi trêu:
- Anh làm gì thế? Bộ anh không vui khi bé con yêu đương à?
- Con bé không hề yêu đương.
Cố Cẩn Ngôn phủ nhận thay cho Diên Vỹ, anh nới lỏng cà-vạt, nói với vẻ lạnh lùng:
- Hai đứa nó chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
- ... Ồ, thế ư?
Tô Giải Ngữ nói tiếp:
- Thế thì anh càng chẳng có lý do gì không vui cả.
- Sao anh lại không vui khi con bé yêu đương, hẹn hò kia chứ? Anh không vui vì cái gì đây?
Cố Cẩn Ngôn hỏi Tô Giải Ngữ.
Tô Giải Ngữ liếc anh, cô ta ngừng một lúc mới nói:
- Vậy thì anh phải tự hỏi chính mình rồi.
Cố Cẩn Ngôn mím môi lại, im lặng.
Tô Giải Ngữ đặt tách cà phê trên tay xuống, cô nhìn Cố Cẩn Ngôn hồi lầu rồi hỏi một cách nghiêm túc:
- Cẩn Ngôn à, Diên Vỹ cũng lớn rồi. Bây giờ con bé đã mười tám rồi. Anh có nghĩ tới chuyện để con bé tự trưởng thành chưa?