Bên ngoài biệt thự________
Pháo hoa rực rỡ, tự do nở rộ trên không trung, mỗi một tia sáng nhỏ nhất đều thu hết vào trong mắt của Phù Tang, hóa thành từng chút từng chút hạnh phúc nhỏ bé, từng giây từng phút điểm xuyết lên gương mặt của cô.
Phù Tang ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Hoắc Thận nghiêng đầu nhìn Phù Tang đang ngắm pháo hoa.
Bây giờ, thành phố cấm bắn pháo hoa, muốn xem được một màn pháo hoa đêm rực rỡ thế này thực sự là vô cùng khó khăn.
- Đúng vậy! Thực sự rất đẹp.
Hoắc Thận cũng cảm thấy xúc động từ sâu trong đáy lòng.
Chỉ có điều cái y đang cảm thán không phải pháo hoa trên bầu trời mà là người đang con gái đang ngắm pháo hoa trước mặt.
Ánh mắt của y rơi trên gương mặt xán lạn niềm vui của cô, trong mắt đều là vẻ dịu dàng nhu tình.
Bất luận là cảnh đẹp bên ngoài có tươi đẹp đến đâu, có rực rỡ đến đâu, nhưng cũng không thể nào sánh với khung cảnh trước mặt y hiện tại.
Phù Tang đại khái cũng cảm thấy ánh mắt Hoắc Thận đang nhìn mình, cô nghiêng đầu nhìn y, lại vừa hay chạm vào ánh mắt sâu thẳm đang ngắm nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phù Tang nhất thời nở ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, trong ánh mắt như chứa đầy những vì sao đêm.
- Anh nhìn gì thế?
Hoắc Thận tiến lại gần cô vài bước, đứng bên cạnh tai cô nói:
- Anh nghe đồn rằng chỉ cần ước nguyện với pháo hoa, nguyện vọng sẽ trở thành sự thực.
Phù Tang chớp chớp mắt, đương nhiên không tin nói:
- Ai nói vậy hả?
- Anh nói.
Phù Tang nghe xong, bật cười haha, cười đến mức hai vai rung bần bật:
- Vậy thì em phải suy nghĩ nghiêm túc rồi.
- Cứ suy nghĩ kĩ đi!
Khóe môi Hoắc Thận phảng phất ý cười, vô cùng mê hoặc.
Ngẩng đầu nhìn trời, từng chùm pháo hoa tỏa ra muôn vàn tia sáng, đẹp không bút nào tả xiết.
- Nguyện vọng của em, nhất định sẽ trở thành hiện thực sao?
Hai tay Hoắc Thận đút vào trong túi áo khoác ngoài, ngẩng cao đầu, không chút do dự mà trả lời vô cùng chắc chắn:
- Đương nhiên rồi.
Khóe miệng Phù Tang lộ ra nụ cười dí dỏm giảo hoạt:
- Được rồi! Vậy em sẽ ước nguyện thật đây!
Phù Tang hướng lên bầu trời, giờ khắc này, trên bầu trời, pháo hoa đang tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ, soi rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, hai tay cô chắp lại, để ở trước ngực, thành kính nhắm hai mắt lại:
- Thần pháo hoa xinh đẹp à! Bây giờ con thành tâm ước nguyện với người, con hi vọng có thể nghe thấy người con trai đang đứng bên cạnh con hướng về phía bầu trời đêm tuyệt đẹp hét lớn rằng " Anh yêu em"! Đương nhiên, phía trước phải thêm cả tên của con " Lục Phù Tang".
- Được rồi, con đã nói xong ước nguyện của mình!
Phù Tang mở mắt, cười híp mắt, hoàn thành ước nguyện vừa đáng yêu vừa ngây thơ của cô, sau đó cô hỏi Hoắc Thận:
- Bây giờ thần pháo hoa xinh đẹp sẽ hoàn thành tâm nguyện của em chứ?
- ...
Lúc này Hoắc Thận coi như đã hiểu, cái gì gọi là, tự lấy đá đập vào chân mình.
Biểu tình của y, có chút cứng ngắc.
- Sẽ thực hiện chứ?
Phù Tang truy hỏi y, khuôn mặt tràn đầy mong đợi.
- Bây giờ đổi ý còn kịp không?
- Anh cảm thấy thế nào?
- ...
- Lục Phù Tang, anh yêu em!
Hai tay Hoắc Thận tạo thành hình cái loa, hướng lên bầu trời hét lớn:
- Lục Phù Tang, anh yêu em______
- Lục Phù Tang, anh yêu em______
- ...
Đã nói rằng sẽ thực hiện nguyện vọng cho cô, thì nhất định sẽ thực hiện.
- Lục Phù Tang, anh yêu em!!
-...
Hai tay Phù Tang chắp sau lưng, nghe thấy người con trai bên cạnh nghiêm túc thể hiện tình yêu với cô, cô liền cười như trăm hoa nở rộ.
Người con trai này đối với chữ "yêu", trước nay không dễ dàng thốt ra, lần này, cuối cùng cô cũng nghe đủ rồi!
Rất vui, rất hài lòng!!
- Lục Phù Tang, anh yêu em___
Hoắc Thận vẫn đang nghĩ.
Hình như, đã nói 11 lần rồi!
Mà đúng lúc này, tiếng chuông đầu tiên của năm mới vang lên, chính xác 0 giờ.
Năm mới, đến rồi!
- A Thận, năm mới vui vẻ!!
Phù Tang cười rạng rỡ, lớn tiếng chúc mừng y.
Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng nhau đón tết, mà cảm giác trong giây phút đầu tiên của năm mới có đối phương ở bên cạnh mình, thật sự rất hạnh phúc!!
Hoắc Thận giống như đang làm ảo thuật, trong tay xuất hiện một sợi dây chuyền, đưa ra trước mặt Phù Tang.
- Năm mới vui vẻ!
Hoắc Thận nói xong, cúi thấp đầu, in lên khuôn mặt đang bị bao phủ bởi muôn vàn ánh sáng của cô một nụ hôn.
Ba giây đầu, Phù Tang vẫn có chút mông lung.
- Thật là đẹp...
Nhìn sợi dây chuyền trước cổ, Phù Tang vô cùng kinh ngạc:
- Đây là quà năm mới anh tặng cho em sao?
- Em thích không?
- Rất thích!
Phù Tang giơ tay lên, yêu thích không nỡ rời tay mà vuốt vuốt mặt dây chyền treo giữa sợi dây chuyền.
- Em rất thích cái mặt dây chuyền này, thực sự là rất đẹp...
- Đây là một vòng tròn đồng tâm.
- Vòng tròn đồng tâm?
- Hai người, bất kể là đi tới nơi đâu, trái tim cũng sẽ không bao giờ rời xa, cho dù hai ngươi cách nhau rất xa, nhưng rốt cuộc sẽ có một ngày, sẽ vào một thời khắc nào đó mà gặp gỡ nhau, cũng giống như vòng tròn lớn chúng ta hai năm qua!
Hóa ra nó chứa đựng ngụ ý như vậy.
Giống như vòng tròn lớn giữa hai người bọn họ...
Bàn tay bé nhỏ đang sờ mặt dây chuyền của Phù Tang lại càng thêm cẩn thận.
- Em vô cùng thích...
- Anh giúp em đeo lên.
- Được ạ!
Phù Tang vội vàng xoay người lại, lưng đối diện với y.
Hoắc Thận đeo vòng lên cổ cho Phù Tang, Phù Tang vô cùng vui mừng, cứ nhảy nhót mãi trước mặt y, không ngừng hỏi y xem có đẹp không.
- Đồ anh mua lẽ nào lại không đẹp cơ chứ?
- Em nói là em đeo có đẹp không.
- Người phụ nữ anh chọn, đương nhiên sẽ không hề tầm thường.
- ...Này!
- Mau! Xem pháo hoa đi! Màn pháo hoa đầu tiên của năm!
Hoắc Thận ôm lấy bờ vai của Phù Tang, kéo cô vào trong lồng ngực.
Khuôn mặt nhỏ bé của Phù Tang bị pháo bông nở rộ chiếu sáng bừng, cô kịp thời nhắm mắt, hai tay chắp lại, nghiêm túc ước nguyện điều ước từ đáy lòng.
Thần linh ơi! Con hi vọng, người đàn ông đang đứng bên cạnh con và người nhà con đều sẽ khỏe mạnh, cuộc sống an khang, ngập tràn hạnh phúc! Cầu xin người hãy thay con hoàn thành tâm nguyện này!
- Em ước gì vậy?
Khi Phù Tang mở mắt ra, Hoắc Thận tiến sát lại gần cô hỏi.
- Anh muốn hoàn thành thay cho em hả?
Phù Tang nháy nháy mắt, cố tình trêu chọc anh.
- Nguyện dốc hết sức lực.
- Được rồi! Ước nguyện của em là.....thế giới hòa bình!
- ....
Con nhóc nghịch ngợm này!!
Hoắc Thận ôm lấy cô, không kịp nghĩ tới đang ở nhà cô, càng không kịp nghĩ xung quanh có người hay không, nụ hôn sâu của anh đã phủ lên đôi môi anh đào ngọt ngào của cô.
- Ước nguyện của anh là...em trở thành người phụ nữ của Hoắc Thận anh!! Một cách thực sự!! Thời gian là, một đời một kiếp!!
Phù Tang ôm lấy đầu Hoắc Thận, từ trên cao nhìn xuống quan sát y, trong ánh mắt ngập tràn dư vị ngọt ngào:
- Anh có dám... mang em đi không?
Lồng ngực Hoắc Thận kích động hỏi:
- Đi đâu?-
-... Khách sạn!
.... Em thật là to gan.
- Dám không?
Yết hầu Hoắc Thận cử động lên xuống:
- Em có biết em đang nói gì không? Nếu như đi rồi, đêm nay anh thật sự sẽ không bỏ qua cho em đâu!
- Em đang cầu nguyện với pháo hoa....
Phù Tang nhắm chặt hai mắt:
- Thần pháo hoa ơi, mong người hãy khiến người đàn ông này...A!
Phù Tang còn chưa nói xong nguyện vọng, đã bị hai cánh tay cường tráng của Hoắc Thận ôm ngang lên.
Hoắc Thận ôm lấy cô, sải bước lớn đi ra ngoài, hướng về phía khách sạn.
Kết quả, không có xe để đi.
Phù Tang cũng đã hạ quyết tâm, cứ thế tìm một khách sạn gần nhà để thuê.