Phù Tang đứng trong phòng thay áo, nghiêm túc mà lựa sơ mi cho mình.
Sơ mi của y quá nhiều rồi, nhưng mà, màu sắc lại cực kì đơn điệu, đều là đen xám trắng.
- Anh thật sự là quá chán ngắt!
Bàn tay nhỏ của Phù Tang lướt qua mỗi cái sơ mi của y, tự ngôn tự ngữ mà nói:
- Ga-y không phải đều thích màu sắc sặc sỡ sao?
Không lẽ cô hiểu lầm sai lệch về g-ay sao.
Phù Tang dường như có chút bất thường, bất chợt cầm lấy một cái sơ mi lên, đặt gần mũi ngửi một cái.
Thơm quá!
Là một hương thơm nhè nhẹ, giống như mùi vị của cỏ non.
Cô dường như là ở đâu đã ngửi qua.
Hoa Diên Vĩ?
Đúng! Chính là hương hoa Diên Vĩ! Cô thường ngửi được trên người của chị Diên Vĩ.
Cũng thật đủ trùng hợp đó!
Phù Tàn không nghĩ nhiều nữa, đem cái sơ mi đó đặt lại vào trong, vuốt vuốt mũi:
- Quả nhiên là g-ay, thích hương vị hoa này.
- Cô đang làu làu bầu bầu gì đó?
Đột nhiên, ngoài cửa phòng thay áo truyền đến một giọng trầm thấp.
Phù Tang giật mình một cái, thì nhìn thấy người đàn ông đó, thân người cao lớn dựa vào khung cửa, ánh mắt hơi trầm lại nhìn cô.
- Tôi có nói gì đâu?
Phù Tang không nhận, lại nói:
- Sơ mi của anh to như vậy, làm sao mà tôi mặc?
Hoắc Thận trầm bước bước vào.
Ánh mắt nhìn vào hàng áo được treo ngay ngắn một cái, sau đó, tiện tay lấy một cái ra, vứt vào trong lòng của Phù Tang:
- Cái này!
Phù Tang nhìn một cái.
Vẫn là quá lớn!
Cô thật sự có thể mặc sao?
- Đi thay!
Hiển nhiên, không có đất để thương lượng.
Phù Tang chỉ có thể đi vào nơi bí mật bên trong phòng thay áo mà thay thôi.
Không lâu sau, thay xong áo bước ra.
Cô bất lực mà giơ tay lên, cười mà nhìn y:
- Anh cảm thấy tôi như vậy, thực sự là thích hợp tham gia buổi tiệc đó?
Cô trước mặt, như một đứa trẻ nghịch ngợm mặc lấy một cái áo người lớn mà đứng ngẩng ra cười!
Hai cái tay nhỏ bị tay áo dài dài che giấu đi, ngay cả ngón tay cũng không chút lộ ra, mà lai áo sơ mi, đã dài đến dường như chạm đến đầu gối của cô rồi:
- Cái này cũng quá lớn rồi đi? Nhìn cứ như một đứa ngốc vậy đó!
Hoắc Thận sải bước, bước đến gần cô.
Ánh mắt thâm ý mà nhìn cô một cái, đưa tay qua, cầm lấy tay áo của cô, giúp cô cài lại cái nút áo bằng vàng lại, Phù Tang tưởng rằng nhiều lắm y cũng chỉ giúp mình như vậy thôi, nhưng không ngờ, y lại kiên nhẫn mà giúp cô xếp một tầng một tầng tay áo bị dài dư ra lên, cho đến khi cánh tay nhỏ của cô lộ ra.
Phù Tang có chút thụ sủng nhược kinh.
Ánh mắt của cô, kinh ngạc mà nhìn vào y.
- Đổi tay kia!
Y nhắc nhở cô vẫn còn đang thất thần, ánh mắt nhè nhẹ nhìn vào cô một cái.
Lúc này Phù Tang mới định thần lại, liền ngoan ngoãn đưa tay còn lại cho y.
Hoắc Thận lại giúp cô xăng ống tay áo lên.
Ngón tay mát lạnh của y vô tình chạm vào da thịt của Phù Tang, rõ ràng ngón tay của y lạnh lạnh, nhưng không biết làm sao nữa mà những nơi trên cánh tay của Phù Tang mà y chạm qua, đều bất giác cảm thấy một tầng nóng hổi lướt qua, phút chốc, cảm giác nong nóng trên da thịt của cô liền chạy thẳng vào trong tim của cô.
Khiếng tim của cô không nghe theo lý trí nữa mà run lên một hồi.
Mí mắt bất giác mở lên, lén lén nhìn vào y một cái, nhưng không ngờ đến, ánh mắt của cô chạm thẳng vào đôi mắt đen lấy kia của y, cô kinh ngạc, liền bị dọa đến cuối thấp đầu xuống lại, hai má bỗng chốc đổ ửng lên.
Thì nghe thấy phía trên đầu mình truyền đến một giọng nói trầm thấp:
- Thắt lai áo thành cái nơ đi!
-...
Phù Tang có chút ngẩng người ra.
- Biết thắt không?
Hoắc Thận hơi chau mày.
- Biết, biết!
Phù Tang liền nhanh chóng gật đầu.
Cô nắm lấy lai áo, kéo lại chỉnh tề sau đó vội vàng thắt một cái nơ lên.
Miễng cưỡng cũng đạt chuẩn!
Hoắc Thận nhìn tiểu nha đầu trước mắt, tuy trên người khoác lên một cái áo sơ mi màu trắng của nam, mặc một cái quần jean bạc màu, nhưng vẫn không che lấp đi được khí chất thiếu nữ trên người của cô.
- Sao? Cũng đã mặc thành như vậy rồi, vẫn không được hã? Bộ đồ này còn là tự tay anh chọn nhé! Có được hay không được, thì tôi cũng không thay nữa đâu!
Phù Tang nhìn y chau mày, tưởng là y lại xem thường mình.
- Cứ như vậy đi!
Y dường như trả lời có chút miễng cưỡng khó khăn.
Ngồi bên cạnh Hoắc Thận trên xe riêng của y, gương mặt nhỏ nhắn hiếu kì của Phù Tang bất giác lại nhìn quanh tứ phía.
Cô thực sự nghĩ cũng không hiểu được, Bách Hội Môn này cuối cùng to bao nhiêu, tại sao bọn họ đi vòng quanh lâu như vậy rồi, nhưng vẫn còn chưa ra ngoài được.
Nhìn như vậy, tối nay bọn họ, lại không ra ngoài rồi.
Phù Tang có một ảo giác dường như mình chỉ có thể ngồi ở trong này chờ chết mà thôi, trong lòng bất giác lại nổi lên từng cơn đau thương.
Cũng không biết ba của cô đến khi nào mới đến đón cô nữa.
- Lục Phù Tang, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi!
Đột nhiên, người đàn ông bên cạnh luôn trầm mặc lại mở miệng nói chuyện.
Phù Tang kinh ngạc quay đầu lại, chau mày mà nhìn y.
Không lẽ cái tên này lại biết đọc tâm thuật á?
Bàn tay lớn của Hoắc Thận đưa ra, những ngón tay lành lạnh như thép, dùng lực nắm lấy hàm dưới của Phù Tang, kéo mắt của cô cao lên, cưỡng ép cô nhìn thẳng vào y:
- Đừng nghĩ đến việc rời khỏi tôi, nghe hiểu không?
Lời này, không phải nhắc nhở, mà là cảnh cáo!
Hơn nữa, mùi vị uy hiếp rất là nặng!
Ngoài ra lời nói đó, dường như còn nói với cô là, kết quả của bỏ trốn, cô gánh không nỗi!!
Phù Tang có chút phiền não, gương mặt nhúc nhích, muốn thoát khỏi sự kìm cặp từ bàn tay của y, nhưng ngón tay của y giữ quá chặt rồi, khiếng cô không thể nào thoát khỏi được, Phù Tang dứt khoát lấy bàn tay nhỏ của mình kéo bàn tay lớn đó của y, một bên nói:
- Cuối cùng anh muốn giam tôi lại bao lâu? Anh cũng không thể trói tôi ở bên cạnh anh cả đời chứ? Cho dù là anh có nguyện ý , nhưng tôi cũng không đồng ý nha!
- Cô không có lựa chọn!
- Anh...
Phù Tang tức giận đến nghẹn luôn!
Nhưng, đúng như lời y nói, cô không có sự lựa chọn nào khác! Cô bây giờ như là một con hổ rơi vào hố, bị một bầy chó bắt nạt! Trước đó, Luỵc Phù Tang cô có khi nào phải chịu đựng như vậy qua đâu? Ai cũng coi cô như là công chúa mà đãi ngộ, nhưng bây giờ thì hay rồi.
Đừng nói là công chúa! Đến ngay cả ngủ, một cái giường cũng không có!!
Phù Tang càng nghĩ càng tức giận, cô phẫn nộ mà trừng y:
- Hoắc Thận, sau này tốt nhất anh đừng đụng vào tôi, nếu không, tôi nhất định không xong với anh!
Y cưỡng gian cô, lấy đi lần đầu tiên của cô, chuyện đó cô vẫn còn chưa đi đòi nợ y nữa kìa!
- Ừ, tôi đợi!
Hoắc Thận gật đầu, lại nói tiếp:
- Nhưng mà, những lời đe dọa này, vẫn là nên đợi cô có thể ra ngoài rồi mới nói với tôi đi!
Phù Tang cắn răng:
- Vậy anh cứ chờ đó!
Bách Hội Môn, ở trong một tòa nhà màu đỏ sẫm—
- Yo! Tam thiếu gia, anh đến muộn nha! Sao rồi, có phụ nữ rồi thì ngay cả cửa nhà cũng không muốn rời khỏi sao?
Hoắc Thận vừa mới cùng Phù Tang bước vào cửa, thì đã có người lấy họ ra mà làm trò vui rồi.
Người nói chuyện, tầm khoảng ba mươi lăm tuổi, tướng mạo cũng không xuất chúng gì, nhưng cũng tuyệt đối thuộc loại có học thức, rõ ràng là người trong xã hội đen, nhưng lại có một người trông như thư sinh vậy, trên mũi còn có thêm một cặp mắt kính, nếu như không phải gặp được ở đây, Phù Tang còn có thể sẽ hiểu lầm người đàn ông trước mặt mình là một người dân lương thiện nữa kìa!
Hoắc Thận nhắc nhở Phù Tang:
- Tang Nhi, gọi đại ca!
Phù Tang ngược lại rất ngoan ngoãn, liền lễ phép mà gọi một tiếng, dẹp tan cái tính khó khó chịu trên xe lúc nãy đi.
Cho nên, người đàn ông trông như thư sinh trước mắt này, chính là người đứng đầu của Bách Hội Môn, Lâm Lục?
Đây có tính là chân nhân bất lộ tướng?
Phù Tang đang suy nghĩ, thì cảm thấy đôi mắt như hồ ly phía sau gọng mắt kính màu vàng đó của người đàn ông đối diện đã rơi lên trên người của cô, anh ta cười nhẹ nói:
- Lão tam, sớm đã nghe nói tiểu nha đầu mà cậu vừa thu nhận về còn là một quả ớt cay nữa! Ngay cả lão ngũ cũng từng nếm qua, có phải không?
- Tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, một lát nữa bảo cô ấy uống ly rượu đền tội với cô năm.
Hoắc Thận nói xong, vỗ vỗ đầu Phù Tang một cách sủng nịnh.
Phù Tang không biết động tác này là muốn nói rõ với cô điều gì, nhưng tay của y, chạm vào đầu cô lúc ấy, không biết tại sao, trái tim thấp thỏm của cô, lại an tĩnh trở lại.
Lâm Lục cười:
- Lão tam, chẳng trách mà cô năm của chúng ta lại tức giận rồi! Cậu quá sủng nịnh tiểu nha đầu này rồi! Đối với cậu, cũng không phải là chuyện tốt gì a!
Thực sự, những người như bọn họ, không dễ động chân tình!
Càng động tâm nhiều, thì tử huyệt càng nhiều!
Hoắc Thận y làm sao mà không hiểu?
- Đi đi, để cô ấy đi chơi cùng mấy chị dâu đi! Đúng lúc, tôi có việc chính cần bàn với cậu.
- Đi đi!
Hoắc Thận cuối đầu nhẹ giọng nói với Phù Tang:
- Bên đó có món ăn tự chọn, thích cái gì thì tự lấy cái đó, cứ coi như là đang ở nhà của mình! Nhưng, không được chạy loạn! Càng không được rời khỏi tầm mắt của tôi!
- Ha ha ha ha.
Lâm Lục ở một bên nghe thấy mà bật cười lên:
- Lão tam, cậu cũng quá bá đạo rồi, cẩn thận người ta chịu không nỗi cậu đó!
Phù Tang không biết làm sao nữa, tự nhiên mặt bất giác cũng đỏ lên.
Hoắc Thận chỉ cười cười, vỗ vỗ vào cái eo thon của Phù Tang:
- Đi đi!
- Được.
Phù Tang nghe theo lời của y, ngoan ngoãn mà tự mình đi lấy thức ăn.
Cô bốc một miếng tiramisu bỏ vào trong miệng, ánh mắt bất giác không nhịn được lại lén lút nhìn về phía Hoắc Thận một cái, cô cảm thấy vừa nãy hiển nhiên như gặp quỷ rồi, giọng nói của y cực kì tình cảm, dễ nghe đến mức khiếng cho trái tim nhỏ bé của cô cảm thấy nóng chảy ra, mà còn y ấm áp như vậy, dường như so với biểu hiện cao cao tại thượng của Hoắc tam thiếu thường ngày, càng khiếng người khác mê mẫn, say đắm hơn.
Tuy nhiên, cô biết rõ sự dịu dàng của y lúc nãy, toàn bộ đều là giả! Chỉ là để diễn cho người ngoài xem mà thôi!
Đúng thôi! Y là người đồng tính mà! Thì làm sao mà biết đối xử dịu dàng với con gái chứ?
Phù Tang nghĩ đến giới tính của y, bất giác lại vểnh vểnh môi lên.
Không xong rồi!
- Cái gì không xong rồi?
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một giọng nói của phụ nữ.
Phù Tang lúc này mới ý thức được lời nói trong lòng mình, không biết từ khi nào thì từ miệng mình thốt ra.
Cô liền nhanh chóng quay người xem.
Phía sau lưng cô có một người phụ nữ trang điểm tinh tế, khí chất có chút phong trần, nhưng lại không chút dung tục.
Tướng mạo của cô ta, tuy không tính là xuất chúng gì, nhưng khí chất của cfoo ta, tuyệt đối có thể đè ép mọi người xung quanh.
- Đây là chị ba nhỏ trong truyền thuyết sao, nhìn người thật khác với lời truyền ra nha!