Mục lục
Truyện không tên số 36
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

42435
Trong lòng Cố Cẩn Ngôn có chút rối bời, có chút phiền muộn.
Nếu như không đi qua nước Mỹ, chi dù để Diên Vĩ về lại thành phố S sinh sống học tập, Cố Cẩn Ngôn cũng không có bất cứ lí do gì, cũng không có tư cách gì để giữ cô lại.
Chuyện này khiến Cố Cẩn Ngôn có chút phiền muộn, liền lấy điếu thuốc ra, chuẩn bị hút vài cái để giải tỏa căng thẳng, tiếng chuông của phòng khách sạn vang lên, Cố Cẩn Ngôn chỉ có thể để lại điếu thuốc vào trong hộp thuốc thôi.
Ai đến vậy? Cố Cẩn Ngôn đứng dậy mở cửa.
Nhưng lại thấy người đứng trước cửa không phải là nhân viên phục vụ, mà là đứa nhỏ anh khiến anh nhớ nhung, Tần Diên Vĩ!
Cố Cẩn Ngôn vội vã mở cửa phòng ra.
- Sao em đến đây vậy?
- Sao chú lại bỏ đi, mà không nói tiếng nào với tôi vậy?
Diên Vĩ đi vào trong, bĩu bĩu môi, không vui hỏi anh.
Tại sao ư? Có lẽ là nghĩ đến chuyện cô phải chuyển trường nên mới buồn lòng,? Cũng có thể là vì cô phải chuyển trường, mà bản thân lại không biết có tư cách gì để giữ cô lại nên mới phiền muộn? Cố Cẩn Ngôn cũng không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì, nói chung là trong lòng anh hiện giờ như đang có cục bông gòn ướt làm nghẹn lại, khiến anh không thở được.
- Vừa về tới đây chú đã tính bỏ mặc tôi rồi, đúng không?
Gương mặt Diên Vĩ đầy vẻ uẩn khúc, cứ tưởng là anh không quan tâm mà bỏ mặc mình nữa.
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô, đôi môi mỏng miết lại, trầm mặc không nói gì.
Diên Vĩ thấy anh không nói gì, trong lòng càng tức giận hơn nữa, cô bực bội nói:
- Được! Chú cứ bỏ mặc không quan tâm tôi đi, tôi đi đây!
Cô nói xong, quay người chuẩn bị đi, nhưng, bước chân đang tính di chuyển, liền bị Cố Cẩn Ngôn mạnh mẽ giữ cô lại, anh bá đạo ép Diên Vĩ vào trên tường, cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt bén như dao.
- Ba mẹ em tính để em chuyển trường về thành phố S học, chuyện này em đã biết chưa?
- Chuyển trường?
Diên Vĩ ngây người, nhíu mày lại.
- Tôi không chuyển trường!! Ai nói tôi muốn chuyển trường chứ?!
- Nhưng ba mẹ em sẽ nghe em sao?
Đương nhiên Cố Cẩn Ngôn cũng không hi vọng đứa nhỏ này sẽ chuyển trường.
- Vậy tôi nhất quyết không chuyển! Ba mẹ tôi cũng không ép buộc tôi đâu đúng không?
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ, có chút sâu đậm, yết hầu gợi cảm chuyển động một chút, hỏi cô:
- Tại sao không muốn chuyển trường?
Thật ra anh biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi.
Mà lúc này đây, đôi mắt tối u của anh đã mất đi, thay vào đó là ánh mắt nóng như lửa đốt.
Đột nhiên, đôi môi mỏng của Cố Cẩn Ngôn, không chút báo trước nhắm thẳng vào đôi môi đỏ mọng của Diên Vĩ mà hôn, anh nhẹ nhẹ nhàng nhàng dày vò lên đôi môi mềm mại của cô, đôi tay ôm lấy eo nhỏ của cô, từ từ siết chặt lại, giọng nói khàn khàn của anh phát ra giữa 2 bờ môi.
- Em nói xem nếu bây giờ tôi để em thuộc về tôi, liệu ba mẹ em có chịu trực tiếp gả em cho tôi luôn không?
- Gả… …cho chú??
Diên Vĩ kinh ngạc, đôi mắt mở to, gương mặt ngạc nhiên nhìn anh.
Dường như Cố Cẩn Ngôn không có ý nói đùa, nghiêm túc hỏi cô:
- Em có nghĩ kĩ quan hệ thật sự của hai chúng ta là gì không?
- Quan hệ? Chúng ta... ...
Diên Vĩ lắc lắc đầu.
Cô không phải không hề nghĩ tới, chỉ là, đó giờ nghĩ cũng không dám nghĩ!!
Cô với Cố Cẩn Ngôn lại có quan hệ gì được chứ? Ở vị trí của cô mà nghĩ, đó giờ cô vẫn chỉ âm thầm đơn phương người đó, còn Cố Cẩn Ngôn vẫn luôn coi cô là con gái nuôi của mình mà thôi, còn đối với thân phận như vậy, khoảng cách như vậy, sao cô lại có thể nghĩ sâu xa về quan hệ của họ chứ? Cô sợ nghĩ quá nhiều, chỉ khiến trái tim cô càng khó chịu hơn mà thôi!
Thái độ của Diên Vĩ, khiến Cố Cẩn Ngôn có chút không hài lòng, anh nhíu chặt đôi lông mày lại, ngón tay lạnh băng của anh giữ lấy cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của mình.
- Em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta có thể là quan hệ gì? Chẳng lẽ em thật sự chưa bao giờ nghĩ nghiêm túc qua sao?
Diên Vĩ nhìn anh, một hồi lâu, thành thật lắc đầu.
- ... ...Chưa bao giờ.
Cô không muốn giấu giếm anh, càng không muốn gạt anh.
Lông mày của Cố Cẩn Ngôn giật giật.
- Tần Diên Vĩ, em đang giỡn mặt với tôi, có phải không?
- Không có mà!!
Diên Vĩ phủ nhận ngay lập tức, cái miệng chề xuống, gò má có chút ửng đỏ.
- Vậy chú nói xem rốt cuộc quan hệ giữa chúng ta là gì??
- Em cảm thấy thế nào?
Cố Cẩn Ngôn có chút tức giận, sau đóm cuối đầu xuống, cắn thật mạnh một cái vào đôi môi đỏ mọng của Diên Vĩ, ngẩng đầu lên lại, cơn giận đang lên tới não khiến anh lớn tiếng:
- Đã như vậy rồi, em cảm thấy quan hệ của chúng ta nên là gì?!
- Chú đang lớn tiếng với tôi?
- Tôi đang giận!
Cố Cẩn Ngôn cắn chặt răng mình lại.
Thì ra đứa nhỏ này chỉ muốn trêu chọc anh, đó giờ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nghiêm túc có kết quả tốt với anh? Nếu thật sự là vậy, anh không ngại dạy dỗ đứa nhỏ vô trách nhiệm này một bài học đâu!
Rốt cuộc Diên Vĩ cũng hiểu được tấm lòng của anh, trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng cố ý kiêu ngạo hất cằm lên.
- Chú Cố, chú hung dữ với tôi như vậy, có lẽ tôi phải nghĩ thật kĩ vấn đề này mới được, đột nhiên cảm thấy lời đề nghị chuyển trường của ba mẹ tôi cũng không phải là không tốt.
Cố Cẩn Ngôn nghe xong, gương mặt tối sầm lại.
Anh ở đây đã sớm bị chuyện này làm cho rối loạn tâm trí, nhưng đứa nhỏ này lại còn có tâm trạng đem chuyện này ra nói đùa nữa ư?!
Cố Cẩn Ngôn đưa tay kéo mặt của cô lại, để ánh mắt của cô nhìn thẳng vào ánh mắt của mình.
- Tần Diên Vĩ, tôi đang dùng thái độ nghiêm túc để nói với em, tôi không muốn đem chuyện này ra nói đùa.
Cảm nhận được sự nghiêm túc của Cố Cẩn Ngôn, Diên Vĩ cũng không trêu chọc anh nữa, cô cũng nghiêm túc lạ, hỏi anh:
- Vậy chú có muốn tôi chuyển trường không?
- Em thấy sao? Nếu tôi muốn em chuyển trường, thì tôi ở đây phiền muộn buồn bực làm gì?
Đôi mắt của Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ lại càng sâu sắc hơn.
Cái miệng xinh đẹp của Diên Vĩ mở ra nở nụ cười mãn nguyện, đây có phải là lần đầu tiên chú Cố của cô làm cô vui không? Vì vậy, hiện giờ trong lòng của anh thì Tần Diên Vĩ cũng có được một vị trí có đúng không?
- Vậy chú thay tôi nói với ba mẹ đi, cứ nói tôi không thích chuyển trường, ba mẹ tôi nhất định sẽ nghe lời chú.
- Với tư cách gì nói với họ đây?
Cố Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.
- Tư cách?
Chuyện này Diên Vĩ chưa bao giờ nghĩ qua.
- Chú?
- Chú?!
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy đứa nhỏ này lúc nào cũng có thể khiến hắn phát điên lên, lông mày của anh co giật vài lần.
- Em thử nói thêm lần nữa coi!
- ... ...Hung dữ!! Nếu không như vậy thì sao? Đâu thể nói ba mẹ biết, chúng ta... ...
Lời nói sau đó, Diên Vĩ có chút ngại ngùng khi nói ra, trên hai gò má đã được tô thêm lớp đỏ hồng lên rồi.
- Tại sao không nói được?
Hô hấp của Cố Cẩn Ngôn dường như nặng nề hơn, nhìn vào ánh mắt của Diên Vĩ, càng sâu đậm hơn nữa.
- Đương nhiên không nói được.
Chuyện này, Diên Vĩ lại rất kiên quyết.
- Tính cách của ba tôi, chú không phải không biết rõ chứ, nếu ba tôi biết chúng ta như vậy... ...
- Sợ hả?
Cố Cẩn Ngôn hỏi cô.
Diên Vĩ thành thật gật gật đầu.
- ... ...Có chút.
Lông mày của Cố Cẩn Ngôn nhíu chặt lại, trong lòng có chút nhói đau.
- Thế nên, em tính giấu cả đời luôn, có phải không?
- ... ...Tôi không có nói là giấu lâu như vậy, nhưng bây giờ cho dù thế nào cũng phải giấu chứ?
Cô vốn dĩ chưa chuẩn bị bất kì tâm lý gì để nói cho ba mẹ biết, Diên Vĩ lại càng không dám nghĩ tới, nếu để ba mẹ biết được chuyện của mình với Cố Cẩn Ngôn, vậy trong nhà sẽ xảy ra cảnh tượng hỗn loạn rối bời như thế nào đây, nói không chừng ba cô tức giận quá ngay cả chuyển trường cũng không cho chuyển, mà trực tiếp đưa cô đi Mỹ luôn!
Kết quả như vậy không phải là kết quả mà Diên Vĩ muốn.
Còn Cố Cẩn Ngôn thì sao? Đối với quan hệ này với Diên Vĩ, anh không muốn giấu giếm gì với Lâu Tư Trầm và Mộ Sở, giấu giếm càng lâu, trong lòng anh lại ăn năn áy náy hơn.
Với lại, lúc này đây, anh không đợi được mà muốn tranh giành quyền lợi dạy dỗ đứa nhỏ này với có được một tư cách rõ ràng! Cô là của riêng anh, thế nên, anh muốn tương lai của cô sẽ có sự góp mặt của mình.
- Nếu tôi không có ý định giấu thì sao?
- Cố Cẩn Ngôn... ...
Diên Vĩ nhẹ giọng gọi anh.
- Bỏ đi, em về nhà đi!
Cuối cùng Cố Cẩn Ngôn cũng tha cho cô, buông lỏng vòng tay đang ôm eo cô ra.
Tay của anh vừa buông ra, trong lòng Diên Vĩ lại thấy thất vọng tràn trề.
- Chú giận hả?
Cô lại gần anh, hỏi anh một câu.
- Không có.
Cố Cẩn Ngôn phủ nhận ngay lập tức.
- Rõ ràng chú đang giận.
Diên Vĩ vạch mặt anh ra.
- Ừ! Tôi đang giận đó!
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu xuống nhìn vào mắt cô.
- Rõ ràng đó giờ em không nghĩ đến tương lai của chúng ta, nhưng sao em cứ hết lần này đến lần khác thả thính tôi vậy?! Nếu em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện của chúng ta thì cứ coi như chuyện trước đây cũng chưa từng xảy ra, em chuyển về thành phố S đi, dù sao cũng là một quyết định rõ ràng!
Nước mắt ủy khuất của Diên Vĩ rơi ra từ khóe mắt, Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy vậy rất đau lòng, đôi lông mày nhíu chặt lại, nhưng trên mặt vẫn giữ biểu cảm trầm lạnh của mình, không có chút gì ấm áp.
- Có phải em thật sự nghĩ vai vế em nhỏ hơn tôi, nên tôi sẽ không nổi nóng với em không?
- Không phải chú vẫn luôn nổi nóng với tôi sao?
Diên Vĩ ủy khuất đến nỗi hét lên một câu vào anh, sau đó, quay người lại, cắm đầu bỏ chạy.
Cố Cẩn Ngôn thở dài nặng nề, trong lòng cứ như cơn sóng vậy, mà lúc này Diên Vĩ đã rời khỏi phòng rồi, đi ra khỏi phòng khách sạn rồi.
Cố Cẩn Ngôn cứ nghĩ bản thân sẽ buông cô ra được mà rời khỏi, kết quả, mới nhìn thấy cô chạy ra khỏi cửa, đôi chân của anh lại không khống chế được mà đuổi theo cô chạy ra ngoài.
Hành lang của khách sạn, Cố Cẩn Ngôn kéo Diên Vĩ đang tức giận lại, bá đạo ôm cô vào trong lòng của mình.
Đôi vai của Diên Vĩ bị vòng tay của anh kẹp chặt lại, cô muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được.
- Chú buông tôi ra!! Không phải lúc nãy chú nói coi như chưa có gì xảy ra sao? Cứ mặc tôi đi, tôi không cần chú lo!
Lúc này Diên Vĩ còn đang tức giận, giận lắm luôn.
Cố Cẩn Ngôn không những không buông, ngược lại có siết chặt vòng tay lại hơn, anh đặt cằm lên đỉnh đầu của Diên Vĩ, thở dài một tiếng rồi nói:
- Tần Diên Vĩ, nhất định kiếp trước tôi đã nợ gia đình của em!!
Lúc 20 mấy tuổi thì bị mẹ của cô làm cho buồn phiền, lúc 30 mấy tuổi lại bị cô làm cho buồn phiền! Đúng là hết nói nổi rồi.
Diên Vĩ buồn bực cắn cắn môi, liền ủy khuất nói nhỏ:
- Ý tôi không phải là không nói cho ba mẹ biết, tôi chỉ sợ sau khi họ biết được sẽ nghĩ cách đưa tôi rời khỏi đây.
Diên Vĩ nói xong, vội quay người lại, ngẩng đầu nhìn Cố Cẩn Ngôn.
- Tôi lo là lo ba mẹ tôi, họ có thể sẽ không chấp nhận chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK