Lời nói của Phù Tang khiến Hoắc Thận trầm mặc khá lâu.
Một lúc lâu y mới lên tiếng:
- Tôi cũng không phải là người tốt đâu.
Hoắc Thận gác tay lên sau gáy, ánh mắt bình thản nhìn đối phương, giọng điệu bình thản nói:
- Lục Phù Tang, cô đừng có bị tôi lừa chứ, Hoắc Thận tôi sống bao nhiêu năm nay vẫn chưa từng có người phụ nữ nào khen tôi là người tốt hết đó!
- ……
Phù Tang nhíu đôi lông mày lại, hoàn toàn không dám nhìn y.
- Cô tưởng tôi bao nhiêu năm nay không đụng vào phụ nữ, là dạng người chung tình sao?
Hoắc Thận quay đầu lại, ngón tay thon dài giữ lấy cằm của cô, nhìn lấy gương mặt vẫn còn non nót của cô.
- Lúc tôi còn đi học, cô chỉ mới là đứa trẻ còn mặc tã thôi, tôi đã ngủ với biết bao nhiêu người rồi!
- ……
Phù Tang gương mặt kinh ngạc mở bự con mắt ra nhìn y.
- Bởi vì đa tình nên tôi mới làm người ta bị dính bầu! Người đàn ông như vậy trong mắt cô thật sự xứng với danh xưng người tốt sao?
- ……Anh, anh thật sự khiến người ta dính bầu sao??
Lúc Phù Tang nói câu này cô vội ôm lấy cái bụng bằng phẳng của mình lại, gương mặt như sợ y sẽ làm cô có bầu vậy.
- Sao vậy? Giờ biết sợ rồi à?
- …… Vậy đứa bé đó đâu?
- Phá đi rồi!
Hoắc Thận nói rất nhẹ nhàng, bộ dạng như không quan tâm vậy, nhưng đôi mắt sâu thẵm của y trong chốc lát bỗng u ám lại, liền bị Phù Tang bắt gặp được.
Nhưng Phù Tang không vạch mặt y, chỉ nhìn y một cái mà không nói gì.
- Còn muốn trao cho tôi danh xưng người tốt nữa không?
- ……
Gương mặt Phù Tang ngây ngô lắc đầu.
- Vậy là đó giờ anh vẫn chưa từng thật lòng thích qua một người sao?
Câu nói này của Phù Tang đã hỏi trúng tim đen của y.
- Có không?
Phù Tang tò mò tiếp tục hỏi y.
Hoắc Thận nhíu mày lại.
- Có thì sao?
- Thích thì ở bên nhau thôi!
Phù Tang trả lời như đúng rồi.
- Cô ta kết hôn rồi!
- Hả? ……Ừ, vậy là không thể ở bên nhau rồi.
Bộ dạng của Phù Tang dường như cảm thấy đáng tiếc cho y vậy.
Trầm mặc một luc lâu nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì quan trọng nào đó, ánh mắt cô sáng lên, ‘Ting’ một cái ngẩng đầu lên.
- Không đúng! ! Sao anh có thể khiến cho người khác có bầu chứ? Anh không phải là gay sao?
- Ai nói với cô tôi là gay?
- ……
Phù Tang bị y hỏi đến ớ họng ra.
Hình như y thật sự chưa từng chính miệng thừa nhận qua, còn cô thì tự mình cho là như vậy.
- Anh không phải là gay?
Phù Tang vẫn còn chút không dám tin.
- Tại sao tôi phải thích đàn ông?
- Thật sự không phải?
Hoắc Thận nghiến răng:
- Tôi không có hứng thú với cúc hoa của đàn ông!!
- ……
Phù Tang che miệng mình lại như vừa nghĩ ra chuyện gì, giọng nói buồn rầu:
- ……Vậy tôi nên ngủ dưới đất tốt hơn!
Nhưng tại sao lúc biến y không phải là gay, tâm trạng của cô lại cảm thấy có gì đó vui vẻ hẳn?
Phù Tang ôm theo mền chuẩn bị rời đi, chân còn chưa kịp chạm đất liền bị Hoắc Thận kéo ngược lại.
- A ---
Phù Tang hét lên một tiếng.
- Im lặng!
Hoắc Thận hét lên một tiếng rồi nhíu mày lại.
- Tôi sẽ không đụng vào người cô! Tôi không có hứng thú với cúc hoa của đàn ông, cũng không hề có hứng thú với đứa con nít miệng còn búng ra sữa như cô!!
Y nói xong, hành động cưỡng ép nhét cô vào trong mền.
- Còn nhúc nhích, tôi sẽ ném cô ra khỏi cửa sổ!
- ……Anh nói dối.
Từ trong mền phát ra âm thanh yếu ớt than vãn của Phù Tang.
- Tôi nói dối chuyện gì?
- ……Anh không có hứng thú với tôi mà ngày đầu tiên đã ngủ với tôi rồi?
- ……Tôi không có ngủ với cô!
- Hả?
Phù Tang lập tức chui ra khỏi cái mền.
- Anh vừa nói cái gì?
- Không nghe rõ sao?
- Anh lại nói dối!
- ……
Hoắc Thận cảm thấy bản thân với cô bé này nói chuyện thật sự có vấn đề.
Đây là sự khác biệt giữa hai thế hệ sao? Cũng đúng, dù sao giữa hai người họ cách nhau những 9 tuổi.
- Nếu anh không có ngủ với tôi, tôi……chỗ đó của tôi……sao lại có nhiều máu như vậy?
Phù Tang cũng ngại nói ra chỗ đó rốt cuộc là chỗ nào, gương mặt búng ra sữa của cô bỗng chốc đỏ ứng lên.
- Đó là máu trên tay của tôi.
Hoắc Thận kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu.
- Máu trên tay của anh? Anh……Anh vô liêm sĩ quá!!
Gương mặt vì ngại ngùng của cô mà càng đỏ bừng hơn nữa, thậm chí có chút ngượng nên không dám nhìn y, chỉ biết vùi mặt vào mền thật chặt như sắp chết ngạt tới nơi.
Máu trên tay của y, chính là đụng vào nơi tư mật của cô, vậy……vậy có nghĩa là sao?
Vừa nghĩ đến Phù Tang lại cảm thấy xấu hổ tột độ, chỉ muốn kiếm cái lỗ để chui vào ngay tức khắc.
Không, phải chôn cái người xấu xa hạ lưu vô liêm sĩ này lại mới đúng!
Nhìn biểu hiện vừa tức giận vừa xấu hổ này của cô, Hoắc Thận đã đoán được cô đang nghĩ gì, quả nhiên cô lại hiểu lầm câu nói của mình.
- Tay của tôi cũng không có đụng qua cô! Trên người cô quả thật đã dính máu của tôi, nhưng là tôi nhỏ vào không phải đụng vào cô, có hiểu không?
- ……Nhỏ vào?
Phù Tang bán tín bán nghi, thật sự không hiểu được hành động của y.
- Tại sao? Tại sao phải như vậy chứ?
- Đừng hỏi tại sao nhiều như vậy, nói chung Hoắc Thận này chưa từng đụng vào người cô! Giờ cô vẫn là đứa trẻ trong sáng! Nhưng đối với người khác cô nhất định phải nói cô là người phụ nữ của Hoắc Thận này, mà còn thuộc dạng ngủ chung với nhau rồi, có hiểu không?
- ……Tại sao vậy?
- Cô còn hỏi tôi tại sao nhiều như vậy, có tin tôi cho cô câm luôn không?
Hoắc Thận cố ý dọa cô.
- Anh……
Phù Dung tức giận nhưng vừa nghĩ đến chuyện y chưa từng đụng qua mình, Phù Dung lại không tức giận được nữa, thật ra trong lòng cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
- Anh thật sự chưa từng đụng qua tôi sao?
Cô lại muốn y xác nhận lại lần nữa.
Thật ra là sợ bản thân mình vui mừng quá sớm.
Ánh mắt của Hoắc Thận lạnh lùng mà có chút mất kiên nhẫn nhìn cô một cái.
Phù Tang cười cười chỉ vào mũi của y.
- Anh còn nói anh không thích đàn ông, hahahaha……
Hoắc Thận dùng sức hơi nắm lấy tay của cô, liền khiến cô ngã vào lồng của y, đôi tay đặt lên đôi eo của cô càng khiến cô áp sát vào bản thân mình hơn, nhìn sâu vào mắt cô, cổ họng gợi cảm nuốt khan một cái.
- Muốn ngủ có đúng không?
- ……Tôi không có!
Đột nhiên gần nhau như vậy, khiến trong lòng Phù Tang loạn nhịp đi hẳn.
Mùi hương hoa diên vĩ nhẹ nhàng trên người y, cộng thêm với mùi hương đặc trưng của đàn ông, những mùi thơm đó đã vây lấy mũi cô……
Lần đầu cô ý thức được, thì ra thứ có thể khiến cho người khác say không chỉ là bia với rượu, mà còn có……mùi thơm thuộc về y.
Mùi đàn ông hấp dẫn người khác!
Mà hương thơm này đó giờ cô chưa từng cảm nhận qua, người đàn anh nam thần mà cô mến mộ cũng chưa từng cho cô cảm giác như vậy.
Giờ đây trong lòng cô đang loạn nhịp khiến cô không khống chế nỗi.
- ……Tôi, tôi nói đùa với anh thôi, đừng tưởng thật.
Hoắc Thận trầm mặc nhìn cô, rồi buông cô ra.
Phù Tang vẫn còn nằm trên người y không nhúc nhích, chỉ nhỏ giọng nói với y:
- Vậy là lần đầu của tôi……vẫn còn, đúng không?
- Ừ!
Đôi tay của Hoắc Thận gác sau gáy, gật đầu trả lời cô.
- ……
Phù Tang cứ tưởng bản thân vốn dĩ sẽ cảm thấy rất vui mừng, nhưng tại sao khi biết được kết quả này, cô lại có gì đó cảm thấy không vui nhỉ?
- Sao vậy? Bộ dạng của cô trông có vẻ không vui lắm?
- Làm gì có!!
Phù Tang vội vã che giấu đi, gượng cười một cái.
- Không vui ư? Sao có thể chứ? Ngày mai tôi sẽ nhờ chú Lý đốt pháo bông ăn mừng cho tôi, phải ăn mừng thật lớn mới được! Tôi vui muốn chết đây này! Như vậy tôi có thể để lại lần đầu tiên cho nam thần của tôi rồi!
- …… Nam thần?
Hoắc Thận vô thức nhíu mày lại.
- Đúng đó!
Phù Tang nhắc đến nam thần của mình cười đến híp cả mắt.
- Anh ta là học trưởng năm ba, học giỏi nhất trong trường của tôi! Đẹp trai lắm! Là nam thần của mọi học sinh nữ trong trường của tôi!
- Học giỏi nhất trường?
Hoắc Thận lạnh lùng lên tiếng, nói chuyện như tạt gáo nước lạnh vào người cô.
- Cô không phải là đứa quậy phá không học hành gì ở trong trường sao? Người học giỏi như vậy có chắc là sẽ để ý cô không?
- Hứ! Cho dù tôi học hành không giỏi nhưng nam thần vẫn sẽ để ý tôi thôi! Tôi là nhờ vào nhan sắc và cơ thể để kiếm cơm! Nếu không phải bọn anh cưỡng ép bắt tôi đi, nói không chừng giờ nam thần đã lọt vào tay tôi rồi!
Nhắc đến chuyện này Phù Tang lại tức giận lên.
- Mới hôm trước tôi đã tặng thư tình do tay tôi viết cho anh ta, đang đợi hôm sau nam thần sẽ trả lời, kết quả còn chưa được nghe đã bị bọn anh bắt về đây rồi! Anh nói xem tôi có tức giận không?
Tức giận sao? Nhưng Hoắc Thận lại cảm thấy không có tức giận gì.
Không những không tức giận, ngược lại y còn cảm thấy chuyện này thực hiện rất thuận lợi.
- Tôi nói cô biết, lá thư tình đó của cô chắc cũng cuốn theo chiều gió rồi! Nếu nó có tình cảm với cô, thì sau khi nhận được lá thư tình nhất định sẽ lập tức trả lời cô ngay, còn phải cho cô đợi thêm một ngày sao?
- Ngày nào anh ta cũng nhận cả trăm lá thư tình sao mà coi cho kịp chứ?
- Nếu lá thư nào cũng coi thì nhất định là trạch nam thứ thật rồi!
- ……
Phù Tang tức giận nhìn lấy y.
- Sao anh đáng ghét quá vậy?
- Người nói đúng sự thật đa số đều khiến người ta ghét bỏ!
Vậy cũng cãi lại được?!
- Cô đừng có không vui, tôi đang tốt bụng giúp cô nhìn rõ bộ mặt của đàn ông thôi! Cô đừng có không biết điều như vậy!
Hoắc Thận nói xong, ngón tay giữ chặt cằm của cô.
- Còn nhếch miệng nữa là có thể móc đồ vào đó được rồi đó!
- Vậy mẫu người con gái mà anh thích là như thế nào? Anh nói rồi cho tôi nghe thử, coi tôi có phải người con gái tốt không?
- Người con gái tôi thích?
Nhắc đến người con gái mà y thích, Hoắc Thận sững người ra.
- Đúng vậy! Nói tôi nghe thử!
Hai tay Phù Tang khoanh trước ngực, ngẩng cao đầu nhìn y.
- Tôi muốn biết rốt cuộc anh có mắt nhìn người tốt thế nào!
Hoắc Thận dựa đầu vào gối.
- Không muốn nói.
- Tại sao vậy?
Lòng hiếu kì của Phù Tang sắp đạt đến đỉnh cao rồi, nhưng cuối cùng cái người này lại không chịu nói ra.
- Không có gì đáng để nói, đi ngủ!
- Cô ta có đẹp không?
Phù Tang nằm lên người Hoắc Thận hỏi.
- Đẹp, đẹp hơn cô!
- ……
Phù Tang tức giận đấm mạnh vào lồng ngực của y một cái.
- Tôi có kêu anh đem ra so sánh với tôi sao? Ai thèm đi so với người trong mộng của anh chứ? Anh cũng không đẹp trai bằng nam thần của tôi!
Phù Tang tức giận quay người lại, đưa lưng về phía y, giả vờ đi ngủ rồi.