Mục lục
Truyện không tên số 36
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

42200
*chân thành trong tình yêu

- Sao anh lại biết? Không phải anh nói anh uống say rồi sao?

- Nếu thật sự ngủ qua, thì làm sao chút ấn tượng cũng không có? Hơn nữa, uống đến bất tỉnh nhân sự rồi, thì làm gì còn tâm tư để làm chuyện đó nữa?

- Nói bậy!

Lời này Mộ Sở tất nhiên không tin rôi, cô phồng má lên, nói:

- Sáu năm trước, lần đầu tiên của em với anh, anh cũng không phải như vậy không có ấn tượng sao? Lúc đó anh cũng là uống đến bất tỉnh nhân sự đó không phải sao? Làm sao lại có tâm tư rồi? Anh chính là tự đào hố cho bản thân mình đó!

- Ai nói em biết đêm đó tôi không có ấn tượng gì? Tôi chỉ tưởng là mình ngủ với em trong mơ, hiểu không?

Sắc mặt Mộ Sở đầy hoài nghi mà nhìn hắn, một bộ dáng không tin không hiểu.

Lâu Tư Trầm đưa cao tay trái lên, tay còn lại thì đặt lên tim mình, hướng cô mà nói:

- Còn phải nghe tôi thề một lần nữa sao? Những lời tôi vừa nói, nếu có một câu dối trá, thì tôi...

- Được rồi được rồi!! Sợ anh rồi đó!!

Mộ Sở liền bắt lấy cánh tay đưa lên của hắn xuống:

- Hở chút ra thì thề cái gì, đúng là quỷ ấu trĩ!

Cô hứ một cái:

- Miễn cưỡng tin anh đó! Xem biểu hiện sau này của anh đó!

Mộ Sở nói xong, lại đạp một cái vào những viên sỏi dưới chân:

- Lục Tứ, tốt lắm!! Em nhớ kỹ hắn rồi!!

-...

- Sau này anh tránh xa hắn một chút! Bạn bè chỉ biết chơi bời, không đáng tin!

- Tôi thấy đúng.

Lâu Tư Trầm gật đầu tán đồng.

- Được rồi, chuyện của anh nói xong rồi, kế tiếp nói chuyện của em.

Mộ Sở chấp tay ra sau lưng, khuông mặt thản nhiên.

Lâu Tư Trầm đứng đối diện nhìn cô.

- Thứ nhất, quan hệ của em và Cẩn Ngôn luôn là bạn tốt, bất luận sáu năm trước, hay là sáu năm sau!

Mộ Sở giơ một ngón tay lên, nói chậm rãi.

- Bạn tốt? Lúc trước em không có nói với anh như vậy.

Lâu Tư Trầm cố ý bắt bẻ lời cô.

- Lúc trước... lúc trước còn không phải muốn gạt anh sao? Anh không phải đã nói là không nhắc chuyện lúc trước rồi sao?

Mộ Sở thật sự không muốn nói lại những chuyện hỗn loạn lúc trước nữa.

Lâu Tư Trầm gật đầu:

- Ừ, em nói không nhắc thì không nhắc.

Vậy còn tạm được.

- Thứ hai...

Mộ Sở đưa hai ngón tay nhợt nhạt lên:

- Về điều thứ hai này, em và Cẩn Ngôn là trong sạch! Em và cật ta từ trước đến nay... không, không phải, là em ngoài anh ra thì với những người đàn ông khác, đều có quan hệ rất trong sạch! Em chưa bao giờ cùng người đàn ông khác phát sinh qua... quan hệ đó, lần đầu tiên của em là cũng cho anh, nhưng tiết là anh không nhớ nữa! Nhưng mà tốt ở chỗ, em có Đuôi Nhỏ làm chứng nha, anh không được chối bỏ!

Mộ Sở chớp chớp mắt cười tinh nghịch với hắn, hai má bởi vì nói vấn đề đó mà ửng lên một tầng phấn hồng.

Lâu Tư Trầm đưa tay lên giữ lấy cô, cuối đầu, khàn giọng, chỉnh lời của cô:

- Tôi nói qua, tôi nhớ được chuyện tối hôm đó, chỉ là hiểu lầm đó chỉ là một giấc mơ mà thôi!

- Còn anh? Ngoài em ra, anh còn có bao nhiêu người phụ nữa?

Mộ Sở không biết tại sao bản thân mình lại hỏi một câu ngốc như vậy nứa, còn không pahir tự tìm ngược sao?

- Không trùng hợp, cũng giống em, em là người đầu tiên, cũng là duy nhất!

- Thật sao?

Khóe miệng Mộ Sở cong lên như cánh hoa, cười nói:

- Ha! Thật không nhìn ra, thì ra chủ nhiệm Lâu thuần tình đến như vậy đó...

- Dùng sai một từ rồi.

Lâu Tư Trầm nghiêm túc mà chỉnh sửa cô.

- Chữ nào?

- Tôi cho rằng chữ ‘thuần’ sửa thành chữ ‘chung’, dùng hình dung tôi thì chính xác hơn.

Cho nên, không phải là thuần tình, mà là... chung tình?!

Được thôi! Cái từ này, Mộ Sở cũng rất thích.



... ... ...

Buổi tối, Mộ Sở ngủ cùng mẹ.

Cô vẫn giống như một đứa trẻ vậy, làm tổ trogn lòng của mẹ mình, cảm nhận sự ấm áp trong lòng của bà.

- Mẹ, mẹ có biết 6 năm nay con nhớ mẹ nhiều biết bao nhiêu...

- Mỗi lần tâm tình không tốt, con đều đi thăm mẹ, nói tất cả lời trong lòng với mẹ, con cứ tưởng là mẹ ở dưới đó.

- Con gái ngốc!

Lý Thiện Xuân đau lòng vuốt tóc cô:

- Sau này còn có chuyện gì không vui nuwxaa, thì cứ nói với mẹ, mẹ đều nghe được hết.

-... Dạ!

Mộ Sở gật đầu, nói tiếp:

- Bây giờ con không có chuyện gì không vui nữa hết, những điều con muốn, con có hết rồi! Điều mà con cầu nguyện với ông trời, tất cả đều như ý hết.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt...

- Mẹ...

- Hửm?

Mộ Sở ngẩng đầu nhìn Lý Thiện Xuân:

- Mẹ cảm thấy Tư Trầm không đủ tốt sao?

Lý Thiện Xuân ngẩng người, dường như không ngờ con gái mình sẽ hỏi như vậy:

- Sao lại có ý nghĩ này?

- Con cảm thấy mẹ hình như không thích hắn cho lắm. Không lẽ vì hắn là con trai của Vương Khởi Lệ?

- Không có.

Lý Thiện Xuân lắc đầu phủ nhận, sờ trán cô:

- Đừng suy nghĩ lung tung.

- Thật sao? Con cứ cảm thấy mẹ căn bản không có nhiệt tình với hắn.

- Vậy lần sau mẹ sẽ chú ý.

Mộ Sở cười:

- Không có gì đâu, con chỉ hỏi mà thôi, tưởng mẹ không có thích hắn!

- Con rất thích, không phải sao?

Mộ Sở gật đầu:

- Dạ, con rất thích, hơn nữa thích rất nhiều rất nhiều năm rồi...

Mộ Sở dựa vào vai của Lý Thiện Xuân:

- Mẹ, con cảm thấy hắn là người đàn ông tốt nhất mà cả đời này con gặp được!

Thần sắc của Lý Thiện Xuân có chút phức tạp nhìn Mộ Sở một cái, lại nhanh chóng thu tầm mắt về, đột nhiên hỏi một câu:

- Nếu như có một ngày, muốn con phải chọ một giữa mẹ và hắn, con sẽ chọn ai?

Mộ Sở nghe xong, lại hơi ngẩng người, khó hiểu mà chớp mắt:

- Tại sao phải chọn một trong hai người chứ? Mẹ, mẹ và hắn không có tồn tại xung đột với nhau? Trừ phi hai người đều là người yêu của con, con mới cần phải chọn nhỉ?

Mộ Sở nói đùa, cố gắng khiếng cho ngữ khí của cô nghe ra rất thoải mái.

Lựa chọn?

Giữa mẹ và hắn...

Vấn đề này, 6 năm trước cũng đã chọn qua rồi sao, 6 năm trước cô không chút do dự mà đưa ra lựa chọn, nhưng bây giờ, cô còn có thể như vậy không?

Mộ Sở thở dài, đưa tay, ôm mẹ thật chặt, nhõng nhẽo nói:

- Con mới không thèm chọn, hai người con đều muốn, ai con cũng không thể buông tay! Mẹ, Đuôi Nhỏ, còn có hắn, đều là người quan trọng nhất đối với con, thiếu một cũng không được!!

Lý Thiện Xuân dường như có vài phần không nhẫn tâm, bà ôm lấy vai Mộ Sở:

- Con cũng là người thân duy nhất trên thế giới này của mẹ...

- Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc mẹ cả đời!

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật rồi, còn có thể là giả sao?

Mộ Sở ngẩng đầu lên, chân thành mà bảo đảm với Lý Thiện Xuân:

- Bất luận như thế nào, con cũng sẽ không bỏ rơi mẹ không quan tâm!

- Tốt, tốt...

Lý Thiện Xuân vỗ vai con gái:

- Có lời này của con, mẹ mãn nguyện rồi!

Mà bên này, Lâu Tư Trầm gỡ tai nghe xuống, tâm tình bỗng chốc có chút áp lực.

Lúc nãy những lời Mộ Sở nói với mẹ cô, thực ra không có vấn đề gì cả, chỉ là, Lâu Tư Trầm nghĩ đến sau này mình và Charlie phu nhân sớm muộn cũng sẽ có một cuộc chiến với nhau, e là người bị tổn thương nhất chính là Mộ Sở.

Cô nói ai cô cũng không chọn, ai cô cũng muốn, nhưng mà hiện thực sẽ như vậy không? Nếu như có một ngày bắt buộc cô phải lựa chọn thì sao?

Cả đời cô không bỏ rơi mẹ cô được, cô muốn bảo vệ mẹ cô cả đời, đây là tâm ý của đứa con gái là cô, cũng là một lời thề, nhưng nếu có một ngày cô biết sứ mạng của hắn là phải đánh bại mẹ cô, thậm chí vì tổ quốc mà lấy đầu mẹ cô xuống, cô sẽ nhìn hắn như thế nào, sau này đối diện hắn như thế nào?

Lâu Tư Trầm vứt tai nghe lên bàn, nói với Tiết Bỉnh phía sau lưng một tiếng:

- Quan sát Lý Thiện Xuân cho tốt.

- Vâng!

- Có bất kì động tác nào, bắt ngay!

- Vâng!

Lý Thiện Xuân, người đứng thứ ba mà trốn thoát được của tổ chức buông lậu, sáu năm trước, người đứng đầu và người đứng thứ hai đã bị chính phủ bắt được, chỉ còn lại người thứ ba là chạy thoát, mà Lâu Tư Trầm, người nắm đầu tổ chức hiện nay, đến nay là vì tổ quốc thanh lý tội phạm buông lậu trốn thoát, mà Charlie phu nhân tự nhiên chính là người đầu tiên.

Nhưng vì con người bà ta xảo huyệt, 6 năm trước lợi dụng giả chết để trốn thoát khỏi tầm nhìn của mọi người, hôm nay thân phận bại lộ, mới lại hiện thân, nhưng Lâu Tư Trầm lại không ngờ nhất là bà ta sẽ huênh hoang mà xuất hiện như vậy, mà người của hắn lại tìm không ra tội chứng nào của bà ta, khoảng thời gian này họ luôn lần theo tung tích bà ta nhưng cũng không phát hiện ra hành tung khác thường, cho nên bà ta rốt cuộc quay về để làm gì chứ? Nếu như là giao dịch súng ống thì buông lậu trong nước, vậy căn bản là tự tìm đường chết!

Vấn đề này, Lâu Tư Trầm đến nay vẫn không hiểu được.

Chỉ cầu cho bà ta nể tình Mộ Sở mà đừng làm loạn thì tốt! Nếu có thể cứ duy trì trạng thái như vậy, yên yên bình bình mà cùng Mộ Sở sống qua ngày, ngược lại cũng không phải là xấu, hắn cũng sẽ nể tình của Mộ Sở mà tha cho bà ta.

- Anh ba, anh thấy lần này Charlie phu nhân cuối cùng vì cái gì mà quay về?

Lục Ngạn Diễm cũng chưa hiểu ra vẫn đề này.

Anh ta sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Lâu Tư Trầm cũng lắc đầu, chau mày:

- Ở đây có cài gì khiếng bà ta lưu luyến?

- ... Không lẽ là ba của anh?

- Ba tôi?

Lâu Tư Trầm lắc đầu:

- Nếu như tôi đoán không sai thì, ba tôi lúc đầu cũng chỉ lợi dụng bà ta như một con cờ! Nếu bà ta thật sự thích ba tôi, với năng lực bà ta mà nói, bà ta làm sao mà mở to mắt nhìn ba tôi cưới mẹ tôi về mà không có hành động nào? Điều này căn bản nói không thông.

- Người đàn bà này, tâm tư quá sâu rồi! Đúng thật là lòng dạ đàn bà như kim đáy bể! Vợ của anh... không lẽ cũng như vậy?

Lục Ngạn Diễm nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Lâu Tư Trầm lạnh nhạt nhìn anh ta một cái:

- Vợ tôi nói, cô nhớ kỹ cậu rồi, chuyện cậu đưa phụ nữ lên giường tôi, cô ấy sớm muộn cũng khiếng cậu đẹp mắt!

- The f*uck! Anh bán đứng em?

Lâu Tư Trầm chỉ cười lạnh với anh ta.

Lục Ngạn Diễm lúc đó chỉ cảm thấy gió lạnh từ đâu bay đến từ phía sau.

Trong đầu Lâu Tư Trầm đột nhiên nảy ra một ý:

- Bản thảo!

- Bản thảo gì?

Tư duy của Lâu Tư Trầm quá mạnh, Lục Ngạn Diễm vẫn còn chưa đuổi theo kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK