Lục Phù Tang quệt kem đánh răng lên bàn chải, cô cảm giác Hoắc Thận nhìn chằm chằm vào mình. Cuối cùng cô không thể làm lơ được mà quay đầu lại nhìn y.
- Anh đang nhìn gì thế hả?
- Em không muốn nói gì sao?
Hoắc Thận hiểu rất rõ tính tình của cô bé này, theo lý thuyết thì trong trường hợp này, cô bé đã chịu hết nổi rồi.
Đáng ra cô phải có nhiều lời muốn nói với y lắm chứ.
- ... Hình như hai người họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta thỉ phải. Anh có muốn giải thích cho bọn họ hiểu hay không?
- Giải thích chuyện gì?
- Thì chuyện quan hệ giữa chúng ta không giống như kiểu quan hệ họ nghĩ ấy!
- Giải thích thế nào đây? Bây giờ em đang mặc đồ ngủ của tôi, ngủ chung giường với tôi cả đêm. Em bảo tôi phải giải thích thế nào đây? Bọn họ sẽ tin rằng giữa chúng ta chẳng có gì cả sao? Em sẽ giải thích à? Hay là em giải thích cho bọn họ hiểu đi nhé?
- ...
Lục Phù Tang trừng y đầy buồn bực, cô chỉ vào bộ đồ ngủ trên người rồi nói:
- Bây giờ tôi thế này mà giải thích bọn họ thì họ sẽ nghĩ tôi là một đứa con gái dễ dãi, có thể tới nhà đàn ông ngủ, còn mặc đồ ngủ của đàn ông, mặc đồ ngủ của người nọ một cách tự nhiên nữa! Thế tôi sẽ biến thành dạng người gì hả? Tôi không giải thích đâu!
Hoắc Thận nhướng mày, im lặng không nói.
Phù Tang liếc y một cái rồi nói tiếp:
- Được thôi! Nếu anh đã không để bụng thì tôi cũng chẳng có lý do gì để ý tới chuyện đó cả.
Lục Phù Tang toan đánh răng, cô bỗng nhớ tới một chuyện:
- Chờ đồ khô rồi, tôi sẽ về ký túc xá. Tối nay tôi vẫn ngủ ở đấy thì hơn!
Hoắc Thận lơ câu nói của Phù Tang, y nhìn xuống chân cô.
- Chân sao rồi?
Lục Phù Tang cúi đầu nhìn chân mình rồi đáp:
- Đỡ hơn hôm qua rồi, đi đứng cũng bớt đau hơn nhiều.
Hoắc Thận gật đầu nói:
- Vậy nghỉ ngơi thêm một ngày nữa! Rửa mặt nhanh lên nào.
Hoắc Thận hối thúc xong, trước khi bước ra ngoài y bổ sung thêm một câu:
- Chiều nay mẹ tôi bay về rồi, em không cần phải vội vàng rời khỏi đây như thế đâu.
-...
Ai nói cô vội đi khỏi đây vì mẹ y kia chứ? Cô đi vì y đó được không hả?!
Gần tới bữa tối, Lục Phù Tang đang xếp quần áo trong phòng. Lúc cô vừa dọn hành lý xong thì điện thoại trong túi cũng reo lên.
Người gọi là Hoắc Thận.
- Tôi chờ em ở dưới lầu.
- Hả?
Lục Phù Tang sửng người ra.
- Chẳng phải tôi đã nói tối nay không tới nhà anh rồi à?
- Xuống đi, cho em ba phút.
Hoắc Thận căn bản chẳng để cô có cơ hội từ chối.
Lục Phù Tang buồn bực.
- Tôi đang xếp hành lý để mai về.
- Vậy cho em thêm năm phút.
- Xếp xong rồi.
- Em cứ để hành lý trong phòng đi. Mai tôi nhờ bác sỹ Lâm lấy giùm cho, em chỉ cần mang theo một bộ để tắm rửa là được rồi.
Đây là ký túc xá nữ nên Hoắc Thận không tiện vào, nhưng y lo lắng Lục Phù Tang đi đứng bất tiện nên chỉ đành làm phiền lão Lâm.
Nhưng Lục Phù Tang không muốn làm phiền tới bác sỹ Lâm, vì vậy cô tự mình kéo hành lý xuống. Cũng may cô ở tầng hai, bằng không xuống không nổi.
Hoắc Thận ngồi trong xe nhình thấy Phù Tang đang kéo vali, y vội vàng xuống xe rồi chạy tới, mắng cô một trận:
- Có phải em muốn chặt chân luôn không hả? Xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai à?
- Huấn luyện viên anh muốn đưa tôi đi đâu thế?
Lục Phù Tang định đổi đề tài.
Hoắc Thận nói với vẻ bình tĩnh.
- Chôn xác.
- ....
Sống lưng Lục Phù Tang lạnh toát.
Hoắc Thận xách vali lên xe, còn Lục Phù Tang thì tự giác ngồi ở ghế phụ từ sớm, ngay cả dây an toàn cũng thắt xong xuôi.
Y thật sự không yên tâm.
Lục Phù Tang lắc đầu nói:
- Vẫn ổn mà! Tầng trệt không cao mấy, tôi ở tầng hai nên vẫn chịu được.
Hoắc Thận nhíu mày, rõ ràng y chẳng đồng ý với lời nói của Phù Tang chút nào. Cuối cùng y cũng chẳng nói gì mà lái xe chạy ra ngoài trường học.
Lục Phù Tang cảm thấy khó hiểu.
- Chúng ta đi đâu thế?
- Ăn cơm.
- ... Ồ.
Chiếc xe chạy thẳng ra ngoài.
Càng lúc càng xa trường học, chạy ra ngoại ô.
Lục Phù Tang nghi ngờ có phải y định chôn sống cô thật hay không. Cô đang nghĩ có nên hỏi không thì xe bỗng ngừng lại.
- Tới rồi!
Hoắc Thận xuống xe trước.
Lúc này Lục Phù Tang mới chú ý cảnh tượng ở bên ngoài.
Đây là một nhà nông không lớn lắm, chuyên làm mấy món ăn đặc biệt.
Trông các thiết bị trong nhà cũng không tệ.
Hoắc Thận mở cửa xe cho Phù Tang, rồi vươn tay về phía cô.
- Cẩn thận dưới chân.
Lục Phù Tang vịn lấy tay Hoắc Thận, bước xuống xe một cách cẩn thận. Cô nhìn ngôi nhà trước mặt rồi hỏi y:
- Chỉ có hai chúng ta thôi mà, có cần thiết phải tới đây ăn không vậy?
- Ai bảo với em chỉ có hai chúng ta thôi?
- Hả? Còn người khác nữa à?
- Đúng lúc đồng đội trước của tôi tới thành phố C làm việc.
- Sao anh không nói sớm!
Phù Tang vội chải sơ tóc.
- Nếu biết có người khác thì tôi đã mặc bộ khác rồi!
Cô cứ tưởng chỉ tới nhà Hoắc Thận thôi, cho nên mới ăn mặc bình thường, nào ngờ lại phải gặp bạn y nữa.
- Vào thôi!
Hoắc Thận kéo tay cô đi vào trong.
Bước chân không nhanh.
Thật ra y thấy cô mặc cái gì cũng đẹp hết.
Sau khi gặp đồng đội của Hoắc Thận, hai bên đều ngây người ra.
Lục Phù Tang cảm thấy người trông quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi. Nhưng cô lại chẳng nhớ ra, chẳng lẽ là đồng đội của Hoắc Thận ở thành phố T hai năm trước ư?
- Cháu của thủ trưởng Lục đúng không?!
Đúng là đồng đội của Hoắc Thận ở thành phố T rồi.
Nhưng Lục Phù Tang vẫn chưa nhớ ra đây là ai.
Lúc này, Hoắc Thận rất ngạc nhiên, y hỏi đồng đội mình:
- Anh biết cô ấy à?
- Cô Lục còn nhớ tôi chứ? Chúng ta đã từng gặp nhau ở thành phố R rồi đấy!
Thành phố T.
Lục Phù Tang chợt nhớ ra.
Thành phố T! Đúng rồi, chính là thành phố T mà cô vẫn muốn quên đi. Cuối cùng cô đã nhớ ra rồi!
Hôm đó Lục Phù Tang không quản đường xa ngàn dặm tới tìm Hoắc Thận nhưng lại không gặp được y, mà gặp được người đàn ông này. Cô nhớ lúc đó anh ta là thượng tá, cho cô đồ ăn nước uống rồi lệnh binh sĩ đưa cô tới nhà ga của thành phố T.
Chỉ mới hai năm thôi mà cô gần như quên bẵng chuyện đó.
Có lẽ, cô rất muốn quên đi ngày hôm đó của nam ấy!
- Thành phố T?
Hoắc Thận nhìn Lục Phù Tang với ánh mắt nghi ngờ,
- Em đã tới thành phố T à? Khi nào thế? Sao tới giờ tôi vẫn chưa nghe em nhắc tới chuyện này?
Người đồng đội kia vội nói:
- Chuyện đó cách đây hơn một năm mấy thôi nhỉ? Một mình cô bé này tới chỗ bọn mình tìm cậu. Lúc đấy thì cậu đang nghỉ phép, không có mặt ở đó!