Nhưng Diên Vĩ đã quàng đôi tay nhỏ nhắn lên vai anh, ôm lấy cổ anh, và vùi gương mặt non nớt vào lồng ngực anh rồi.
Cố Cẩn Ngôn bừng tỉnh, đôi mắt bỗng tối đi:
- Bao giờ thì nhóc con nhà con mới lớn lên hả?
- Con trưởng thành rồi!
- Trong lòng chú thì con vẫn chỉ là một đứa oắt con thôi.
Nói đoạn, Cố Cẩn Ngôn bọc khăn tắm kín cả người cô bé, mãi đến khi không còn lộ chỗ nào thì mới bế cô bé vào phòng tắm.
Ngâm nước nóng xong thì Diên Vĩ đã thấy khá hơn nhiều, cơn sốt cũng không còn nặng như trước nữa.
Giường của Tần Diên Vĩ vẫn còn ẩm, cho nên Cố Cẩn Ngôn dứt khoát cho cô bé nằm trên giường mình luôn.
- Con ngủ đây, chú ra sofa. Khó chịu ở đâu thì phải cho chú biết ngay nhé.
Thực ra Cố Cẩn Ngôn có thể sang phòng dành cho khách hoặc là bảo chị Lý đổi cho Diên Vĩ một chiếc drap giường khác, thế nhưng nghĩ đến việc cô bé không thoải mái, tối lại ngủ không ngoan, nên anh không yên tâm để cô bé ngủ một mình. Anh ở bên cạnh trông coi sẽ ổn hơn một chút.
Đôi khi Cố Cẩn Ngôn cũng giận chính mình, anh nuông chiều con bé quá, rõ ràng cô bé đã mười tám tuổi nhưng vẫn bị anh coi như trẻ con. Tô Giải Ngữ nói đúng, không phải con bé không lớn lên, mà là không lớn được trong mắt anh! Người khiến cho cô bé mãi trẻ con như vậy chính là anh chứ ai!
Anh hiểu hết những điều ấy, nhưng anh có thể mặc kệ Tần Diên Vĩ được không? Anh làm không nổi.
- Hai chúng ta ngủ chung giường không được sao?
Tần Diên Vĩ hỏi, tay bám áo anh không chịu buông ra.
- Không được.
Cố Cẩn Ngôn từ chối không chút nghĩ ngợi.
Diên Vĩ giơ tay ra, ngoan ngoãn nói với anh:
- Con hứa con sẽ ngủ ngoan mà, con không kéo chăn của chú, không đá chú đâu mà.
- Đây không phải là vấn đề!
Cố Cẩn Ngôn gỡ tay cô bé xuống khỏi áo mình rồi giáo dục nghiêm túc:
- Vấn đề không phải là con có đá chú hay không, không phải là con có kéo chăn hay không. Chú đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Tuy chú là chú con nhưng cũng là đàn ông! Nam nữ khác nhau, không được nằm chung một giường. Ngoan ngoãn nằm xuống cho chú!
- Thế chú và Tô Giải Ngữ thì sao?
Tần Diên Vĩ không nhịn được lại hỏi một câu.
Nói xong, cô bé hối hận, vội vàng sửa lời đầy ai oán:
- Thôi, chú không cần trả lời đâu, con không muốn nghe.
Cô bé sợ rằng đáp án không phải là điều mình muốn.
Cô bé bịt tai lại, nằm xuống giường, đôi mắt ngập nước nhìn anh đầy khẩn thiết:
- Vậy chú có thể ở bên con thêm một lát không?
Cố Cẩn Ngôn vốn muốn từ chối Tần Diên Vĩ, thế nhưng nhìn đôi mắt kia, anh lại chẳng thể nào thốt ra nổi một chữ “không”. Cuối cùng, anh gật đầu.
Diên Vĩ vui vẻ lắm, bèn dịch ra nhường chỗ cho anh:
- Chú ngồi đây này!
Cố Cẩn Ngôn chần chừ nửa giây, cuối cùng vẫn ngồi xuống cạnh cô bé.
Diên Vĩ nhích người về phía anh như tìm thấy chỗ dựa của mình, hai tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của anh, má áp lên người anh. Cô bé ngửi mùi hương khiến mình an tâm kia, nhắm hai mắt lại rồi ngủ thiếp đi trong thỏa mãn.
Nếu mỗi ngày mình đều được ở bên chú ấy như thế này thì tốt biết bao?
Cố Cẩn Ngôn nhìn Tần Diên Vĩ ngủ say trong lòng mình, trái tim chơt mềm nhũn, đáy mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng chẳng dám lộ ra khi đối mặt với cô bé lúc thường ngày. Tay anh luồn vào mái tóc mềm của cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thực ra Tần Diên Vĩ chưa ngủ. Cô bé cảm nhận được bàn tay to rộng của người đàn ông kia đang ve vuốt trên tóc mình. Từng ngón tay luồn vào mái tóc dài nhè nhẹ mơn trớn, không biết người ấy coi cô là đứa cháu nhỏ, hay là... có chút tình cảm nam nữ quyến luyến khác biệt nào chăng?
Có lẽ là vì đã muộn lắm rồi, cũng có lẽ là vì quá mệt mỏi, Cố Cẩn Ngôn cứ thế ngồi ở đầu giường, ôm Diên Vĩ trong lòng rồi thiếp đi, quên béng chuyện định ngủ sofa ban đầu.
Khi anh thức dậy thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.
Bị cô nàng mất nết trong lòng quậy cho tỉnh dậy.
Diên Vĩ coi anh là gấu bông ôm đi ngủ, hai tay hai chân quặp chặt lấy người anh, khuôn mặt nhỏ rúc vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ.
Đôi môi thắm đỏ lướt qua cổ anh như có như không, hơi thở ấm áp phả vào làn da tê tê, ngưa ngứa, như có trăm ngàn con kiến đang cắn, làm cho hơi thở của anh nặng nề hơn, mà đôi mắt đen thẳm cũng càng thêm sẫm màu.
Thế nhưng Diên Vĩ không bỏ qua cho anh dễ dàng như thế. Khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi trong lòng anh làm cho mấy chiếc cúc áo bung ra, để lộ một mảng lồng ngực màu đồng cổ khêu gợi.
Cố Cẩn Ngôn thở càng lúc càng khó khăn nặng nhọc. Anh thậm chí còn hoài nghi cô nàng này cố ý!
Mỗi nơi đôi môi cánh hoa du di đi qua đều hiện sắc ửng hồng, Cố Cẩn Ngôn thở gấp, giữ lấy cái đầu hư thân:
- Cố ý quậy chú hả?
Quả nhiên cô nhóc này đã dậy từ lâu rồi.
Nhìn vào đôi mắt lơ mơ của cô bé, giọng nói của Cố Cẩn Ngôn khàn đi:
- Chưa khỏi ốm mà đã nghịch rồi!
Diên Vĩ chớp đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy người bên cạnh là anh thì cười toe, hai mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết. Sau đó cô bé nhắm mắt lại, dựa vào lòng anh, ngủ tiếp.
Đương nhiên là cô nàng không ngủ.
Cô bé làm vậy chỉ vì rất rất thích cảm giác mở mắt ra là nhìn thấy anh thôi.
Dường như đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, hạnh phúc đến mức cô không thể nào miêu tả bằng lời được, hạnh phúc khác biệt mà ba mẹ và người thân không thể cho cô.
- Mấy giờ rồi ạ?
Cô bé chui trong lòng anh, hỏi bằng chất giọng nũng nịu khi còn ngái ngủ.
Cố Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn đồng hồ thạch anh trên tường:
- Sớm lắm, mới bốn giờ, con ngủ tiếp đi.
- ... Vâng.
Diên Vĩ ngoan ngoãn gật đầu, ôm chặt lấy lưng anh, dựa vào lòng anh gần hơn chút nữa.
Cố Cẩn Ngôn muốn kéo cô bé ra, nhưng chẳng làm sao có thể làm thế được. Anh đành để mặc cô nhóc, dù sao thì cô nhóc vẫn còn là bệnh nhân mà.
Cố Cẩn Ngôn vươn tay áp lên trán cô bé, may mà cơn sốt đã hạ rồi.
- Hôm nay con đến trường được không?
Cố Cẩn Ngôn không yên tâm:
- Nếu không đi được thì không cần phải cố.
- Chắc là được ạ. Con khá hơn nhiều rồi.
- Ừ, vậy con ngủ thêm chút nữa đi.
Cố Cẩn Ngôn kéo chăn đắp kín cho cô bé.