Cố Cẩn Ngôn quả thật luôn cảm thấy mình bị cô bé xấu xa này chơi đùa! Anh suốt ngày vì cô mà mất hồn mất vía, mỗi ngày trong đầu đều nghĩ làm như thế nào để có được cô, trói cô ở bên cạnh mình! Nhưng cô thì sao? Nên đính hôn thì liền đính hôn, nên chụp ảnh cưới thì liền đi chụp ảnh cưới, anh thì vì mối quan hệ giữa cô và Trần Sở Mặc bận rộn quên cả trời đất!
Hồi đó khi anh yêu cầu cô rời xa Trần Sở Mặc, cô đã tàn nhẫn cự tuyệt, mà lí do chẳng qua chỉ bởi anh không phải là người cô luôn tìm kiếm!
Tuy rằng anh chủ động theo đuổi người ta, nhưng tấm lòng này thật sự đã bị cô đả kích mạnh rồi! Trở lại ba năm trước đây, cô luôn là người chủ động trêu ghẹo mình, mà giờ thì sao?
Phút trước vừa cười vô cùng sáng lạn, phút sau đã thốt ra lời kia vô cùng đơn giản dễ dàng? Đối với cô mà nói, mọi thứ đều chỉ là vui đùa mà thôi!
.........................................
Rõ ràng khoảng cách giữa hai nhà cũng không xa lắm, mà Diên Vĩ lại cảm thấy bước chân mình nặng nề như đang đeo chì vậy. Cô cũng chẳng rõ rốt cục mình đã đi được bao lâu rồi, nhưng cứ mỗi một bước đi, trái tim lại không nghe theo sai khiến mà xiết chặt lại.
Cảm giác ấy tựa như bị một người cầm một lưỡi dao vô cùng sắc bén, thật tàn nhẫn khoét vào lồng ngực cô, từng dao từng dao một.
Mà người cầm con dao này, lại chính là anh, Cố Cẩn Ngôn!
Hóa ra đối với anh, quan hệ giữa hai người chỉ là một loại quan hệ không cần chịu trách nhiệm?! Tất cả những điều giữa họ lâu nay đều chỉ là vô nghĩa, chưa bao giờ nghiêm túc lấy một lần?
Từng câu từng chữ trong lời nói của anh đều như đang nói với cô, Tần Diên Vĩ, lại một lần nữa bị Cố Cẩn Ngôn chơi đùa rồi! Y hệt như ba năm về trước vậy! Trước nay anh đều dùng nửa thân dưới mà đối xử với cô, chưa từng mảy may dành chút nào thành tâm cho cô!!
Kỳ thực Diên Vĩ cũng đã sớm dự liệu được kết cục này, thậm chí cô còn hết lần này tới lần khác cảnh cáo bản thân mình không nên ôm bất cứ mong đợi nào, tuy nhiên, đến khi thực sự nghe thấy chân tướng, cô lại không thể nào tiếp nhận được.
Cảm giác đau đớn nơi lồng ngực quá mãnh liệt, cô căn bản không thể nhắm mắt làm ngơ được!
Đúng! Cô có để ý! Cô vẫn để ý vô cùng! Ba năm, ba năm về trước, Tần Diên Vĩ cô vẫn còn là một người yếu kém như vậy...
Luôn để anh dễ dàng nắm lấy điểm yếu của mình một cách vô cùng dễ dàng!
Nước mắt bỗng chốc không kìm được mà tuôn khỏi vành mắt. Mãi đến khi về tới nhà, Diên Vĩ mới lau đi nước mắt trên mặt mình đi.
- Đuôi Nhỏ, hàng con đặt mua đang để ở giá giày đó, vừa nãy nhân viên chuyển phát nhanh mới đưa tới!
Diên Vĩ vừa về tới nhà, Mộ Sở liền nhắc nhở cô một tiếng, lại thấy mắt con gái mình đỏ bừng, Mộ Sở nhíu mày:
- Sao lại thế này? Mắt sao đã đỏ như thế này? Lại khóc rồi?
- Không có!
Diên Vĩ không chịu thừa nhận
- Chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
Diên Vĩ dụi mắt, cầm lấy món đồ trên gía giày.
Đó là một túi văn kiện, vừa nhìn tới địa chỉ gửi thư, Diên Vĩ trong nhay mắt đã nín khóc, mỉm cười:
- Mẹ! Là thư từ Mỹ gửi về!
- Là cái gì vậy? Mà làm con vui đến thế!
Mộ Sở hoài nghi tiến lên nhìn
- Giấy biên nhận của Pitt?
- Cũng chưa chắc là vậy!
Diên Vĩ dùng tốc độ nhanh nhất xé vỏ thư đi, sau khi rút tờ giấy bên trong ra, lại dùng tốc độ nhanh nhất quét qua một lượt nội dung trên đó, mừng rỡ hét lớn lên:
- Mẹ à!! Là thật, là thật!! Thầy Pitt đã nhận con rồi!! Về sau con sẽ trở thành học sinh riêng của thầy!!
Diên Vĩ vui vẻ tới mức ôm chặt Mộ Sở vào lòng:
- Mẹ ơi, quá tốt rồi! Con thật sự rất vui!!
PITT, là thầy giáo dạy dương cầm nổi tiếng nhất nước Mỹ.
Thầy chưa bao giờ dễ dàng thu nhận học sinh, mà ước mơ của Diên Vĩ từ trước đến nay luôn là được thầy nhận.
Cô muốn trở thành một nhạc sĩ dương cầm xuất sắc! Một nhạc sĩ còn ưu tú hơn cả Cố Cẩn Ngôn!
- Ừ! Đây là một thông tin tốt, nhưng không lẽ con lại phải sang Mỹ tiếp?
Mộ Sở không bằng lòng với chuyện này lắm:
- Khó khăn lắm con mới trở về, nếu như con lại tiếp tục đi, đừng nói là mẹ, còn bố con, ông bà hai bên nữa, chưa chắc họ đã cho phép.
- Con biết...
Diên Vĩ cầm lấy tay Mộ Sở, đồng thời làm nũng với cô:
- Mẹ, lần đi Mỹ này cũng không lâu lắm đâu, chỉ ba tháng mà thôi!
Diên Vĩ nói xong liền đưa văn kiện tiếng anh cho mẹ mình xem, chỉ lên trên giấy:
- Mẹ xem, thầy Pitt nói một năm dạy con ba tháng, vậy cho nên con chỉ đi ba tháng thôi, tính ra thì trong khoảng tháng mười đã về rồi! Sẽ không rời xa mọi người quá lâu, phải không? Đừng nói là ba tháng mẹ cũng không cho con đi nha?
- Đứa nhỏ này!
Mộ Sở không còn cách nào bảo đứa con gái của mình nữa
- Được rồi! Mẹ biết đây là giấc mơ mà con luôn hướng tới, dù sao chúng ta cũng đã đợi con được ba năm rồi, cơ hội ngàn năm có một này, mẹ cũng không thể đóng vai người ác ngăn cản ước mơ của con được, phải không? Chuyện này mẹ hoàn toàn gật đầu đồng ý! Tuy nhiên chúng ta cũng phải nói trước, chỉ ba tháng! Chỉ được ba tháng thôi! Không được nhiều hơn dù chỉ một ngày, hiểu chưa?
- Vâng, tiểu nữ hiểu rồi!!
- Ngoan ~~~
Mộ Sở rất sẵn lòng để con mình theo đuổi ước mơ, chỉ là có những lúc cảm thấy con đi quá xa, Mộ Sở có chút không nỡ.
Tuy nhiên, cũng chỉ có ba tháng mà thôi!
.................................
Thật lâu sau Cố Cẩn Ngôn vẫn không nắm được chút tin tức nào về Diên Vĩ, thậm chí mỗi tuần anh về nhà đều không thể gặp được cô nhóc kia nữa, mà chiếc xe cô để lại biệt thự nhà anh mãi vẫn chưa thấy ai tới lấy.
Có đôi khi Cố Cẩn Ngôn hoài nghi, phải chăng sau từ ngày hôm ấy, cô nhóc này đang cố ý tránh mặt mình hay không? Nhưng vì điều gì chứ? Ngày hôm đó đâu phải chỉ mình Diên Vĩ mới tức giận? Dù anh thừa nhận rằng những điều anh nói ngày hôm đó có chút quá đáng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Cố Cẩn Ngôn hiếm khi nhàn rỗi không có việc gì ở nhà, liền nằm trên sô pha chơi với Đuôi Nhỏ.
Chị Lý đang bận quét tước vệ sinh ở một bên.
- Chị Lý, gần đây Đuôi Nhỏ có khỏe không? Tôi cảm thấy hình như dạo gần đây nó hơi gầy đi một chút?
Cố Cẩn Ngôn vừa nói vừa bế Đuôi Nhỏ lên cao, đặt ở trước tầm mắt mình, đánh giá trái phải trên dưới một phen, sau đó vẫn không nhận ra Đuôi Nhỏ có chỗ nào không khỏe.
Đuôi Nhỏ dường như rất thích được anh bế lên cao thế này, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại cứ cựa quạy trong tay anh, miệng nhỏ há ra, ụt ịt kêu lên, hưng phấn vô cùng.
Chị Lý cười cười, đáp lại anh:
- Ngài Cố, ngài cứ yên tâm đi. Gần đây cơ thể Đuôi Nhỏ khá tốt, mỗi ngày đều khỏe mạnh, ăn được ngủ được, cực kỳ tốt! Hơn nữa nó cũng không gầy đâu, thậm chí còn béo lên không ít nữa! Ngày nào tôi cũng chăm sóc nó mà!
Hiển nhiên chị Lý chăm sóc Đuôi Nhỏ vô cùng tốt.
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày, như nghi ngờ nhìn Đuôi Nhỏ:
- Thật sự không có chút vấn đề gì ư?
Đuôi Nhỏ lại tru lên hai tiếng, dường như đang đáp lại câu hỏi của anh.
- Không có, tôi thấy gần đây nó chơi vui lắm! Hồi trước cô chủ còn dạy tôi khá nhiều thứ, cho nên nếu Đuôi Nhỏ có vấn đề gì tôi đều có thể xử lý được! Nuôi mãi rồi tự nhiên cái gì cũng hiểu.
- ...
Cố Cẩn Ngôn bỗng chốc mất hứng, anh nói thầm với Đuôi Nhỏ trên tay mình:
- Mày không giả bệnh được chút sao?
Bởi nếu chú lợn này cứ mãi khỏe mạnh như vậy, Cố Cẩn Ngôn lấy đâu ra lý do chạy để đến trước mặt cô bé kia chứ?
Cố Cẩn Ngôn có chút buồn bực, anh đặt Đuôi Nhỏ xuống, quay sang hỏi chị Lý:
- Gần đây chị có liên lạc với Diên Vĩ không?
- Không có a!
Chị Lý thành thật lắc đầu.
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày:
- Vậy chị gọi điện cho cô ấy đi! Nói là xe cô ấy chiếm mất chỗ để xe của tôi, vướng víu! Bảo cô ấy tranh thủ thời gian sang đây, mau mau đem xe về!
Chị Lý dừng việc trên tay lại, dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Cố Cẩn Ngôn:
- Ngài Cố, chẳng phải từ trong ra ngoài biệt thự này có tới tận hai mươi chỗ đỗ xe sao? Xe của cô chủ để sát bên trong nhất, bình thường ngài cũng đâu có dùng đến vị trí đó? Cũng đâu có gì vướng víu đâu ạ?
- Tôi nói vướng là vướng! Chị gọi điện thoại kêu cô ấy sang đi!
Sắc mặt Cố Cẩn Ngôn càng trở nên khó coi.
- Thưa ngài, không phải tôi không muốn giúp ngài gọi điện thoại, mà là từ hôm đến giờ không liên lạc được với cô chủ, hơn nữa dù có gọi, cô ấy cũng không thể về ngay lập tức được, chuyện này ngài cũng không phải là không biết.
Chuyện này đúng là anh không biết!
Cố Cẩn Ngôn không vui nhíu mày:
- Có chuyện gì sao? Tại sao gọi một cuộc điện thoại cũng không được? Tại sao bây giờ không thể qua đây?
- Không phải ngài không biết đấy chứ?
Chị Lý dùng vẻ mặt khiếp sợ như gặp quái vật nhìn Cố Cẩn Ngôn, nói:
- Cô chủ đã sang Mỹ rồi! Trước khi đi không lẽ cô ấy thực sự không cho ngài biết? Cũng không gọi điện thoại hay nhắn một cái tin cho ngài sao?
- ...
Khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Cố Cẩn Ngôn bởi vì lời chị Lý mà nhất thời trở nên sa sầm, đáy mắt như ập đến một trận mưa bão khiến người ta sợ hãi, không rét mà run:
- Cô ấy quay về Mỹ?
- Đúng vậy! Trước khi đi cô ấy còn gọi cho tôi, chủ yếu là dặn dò về Đuôi Nhỏ. Tôi tưởng cô ấy cũng nói với ngài rồi, vậy nên tôi cũng không nhắc tới....
Chị Lý lúc này đây mới ý thức được hóa ra cậu chủ của cô thế mà lại... không hay biết gì!!
Cho nên bây giờ ngài Cố lại bị cô chủ quẳng sang một bên một lần nữa sao?
Chị Lý nghĩ đến đây, bỗng bị dọa sợ tới mức hơi run lên.
Mà lúc này đây sắc mặt Cố Cẩn Ngôn đã âm trầm đến đáng sợ!
Chuyện cô đi Mỹ đến chị Lý cũng được thông báo, thậm chí còn được gọi điện thoại đến để dặn dò về chuyện của Đuôi Nhỏ!! Vậy còn Cố Cẩn Ngôn thì sao? Đối với người con gái này mà nói, Cố Cẩn Ngôn anh rốt cục là thứ gì? Vậy nên anh đối với cô không hề quan trọng?
Cố Cẩn Ngôn khẽ nhếch lông mày, cố gắng áp chế xuống ngọn lửa tức giận đang bùng lên trong lòng mình, chỉ hỏi chị Lý một câu:
- Cô ấy đi khi nào?
Âm thanh của anh lạnh lẽo như băng hàn, đủ khiến người ta rét đến đóng băng.
Lúc này chị Lý không dám đùa nữa, vội vàng trả lời anh một cách thành thật:
- Một tuần trước rồi...
Tốt lắm! Một tuần trước đã chạy về Mỹ, thế mà anh lại chẳng hề hay biết chút nào, thậm chí hàng ngày còn ngu ngốc chạy sang nhà Lâu gia, mong có thể tình cờ gặp cô lấy một lần!