- Sở Sở, con tính ở nhà họ Tô cả đời ư? Con đừng quên đấy không phải là nhà con, cũng không phải là nhà của Lâu Tư Trầm. Con có hiểu không vậy?
Lâu Trọng Bách còn muốn khuyên Tần Mộ Sở trở về.
Nhưng Mộ Sở rất kiên quyết.
- Đấy chính là nhà tôi!
Ít nhất ở trong ngôi nhà đó, cô được yêu thương mà cô cũng yêu thương ba mẹ! Chứ không giống như nơi này, lạnh lẽo như vũng nước đọng.
- Sáng mai tôi sẽ đón Đuôi Nhỏ về.
Mộ Sở nói xong thì đi ngay lập tức, chẳng để Lâu Trọng Bách nói thêm lời nào.
Sau đó, Tần Mộ Sở gọi taxi đi thẳng tới quán cà phê đối diện bệnh viện Phụ Nhân.
Cô hẹn Lục Dung Nhan ở đấy.
Chờ tới khi cô chạy tới quán cà phê thì Lục Dung Nhan đã ngồi sẵn trong đấy chờ cô rồi.
- Trời đất! Một hai năm trời không gặp cậu, sao cậu chẳng thay đổi tý gì hết vậy?
Lúc Lục Dung Nhan trông thấy Tần Mộ Sở thì bật thốt một cách khoa trương:
- Cậu vẫn xinh, vẫn gầy như thế! Cậu nhìn này, sau khi sinh con xong thì mình khó giảm cân quá!
Mộ Sở kéo ghế ra rồi ngồi xuống, cô cười nói:
- Đó là do Lục tứ chăm cậu rất tốt chứ sao.
- Thôi đi!
Khi nhắc tới Lục Ngạn Diễm, hình như ánh mắt Dung Nhan hiện lên vẻ chán nản, cô thở dài nói:
- Cả năm trời gặp được mấy lần đâu chứ. Có khi anh ta đi biệt tăm biệt tích, mình chẳng biết rốt cuộc anh ta đang bận cái gì nữa, dù sao có hỏi thì anh ta cũng chẳng nói. Đôi lúc mình cảm thấy bọn mình không giống như vợ chồng, mà cũng phải thôi, giữa bọn mình đâu có tình cảm vợ chồng gì đâu. Nói thẳng ra chẳng khác gì sống chung với nhau, tiện thể cùng nuôi một đứa con mà thôi!
Trong lời nói của Lục Dung Nhan ẩn chứa sự thê lương.
Mộ Sở nghe thấy thế thì có phần sốt ruột.
- Sao thế? Chẳng phải hai người vẫn rất tốt đấy sao? Hay vì anh ta bận bịu quá nên cậu mới lo lắng như thế?
Lục Dung Nhan khuấy ly chanh rồi thở dài, lắc đầu nói:
- Thật ra chuyện của bọn mình không liên quan tới công việc của anh ta. Mình cũng chưa từng kể cho cậu nghe...
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Anh ta vẫn luôn thích người khác.
- ...
Tần Mộ Sở ngạc nhiên, cô ngây người ra hồi lâu rồi hỏi:
- Có phải cậu hiểu lầm gì không?
- Không có.
Dung Nhan lắc đầu nói:
- Người mà anh ta thích chính là... chị dâu anh ta, Khúc Ngọc Hi. Năm đó anh ta lấy mình chỉ để quên cô ta mà thôi, nhưng đã nhiều năm như thế, trong lòng anh ta vẫn còn hình bóng cô ta.
Nghe thấy thế, Mộ Sở không biết nói gì mới phải.
- Dung Nhan, có phải cậu đã hiểu lầm gì không?
- Sao thế được? Mình không hề hiểu lầm. Hơn nữa hai vợ chồng Khúc Ngọc Hi cũng đã ly hôn rồi, nguyên nhân cũng do anh ta.
-...
- ... Bây giờ Lục Ngạn Diễm với Khúc Ngọc Hi đang ở chung với nhau.
- Bây giờ bọn họ đang ở đâu?
Lục Dung Nhan lắc đầu đáp:
- Mỉa mai thay mình còn chẳng biết anh ta đang ở đâu nữa kìa.
- Thế sao cậu biết hai người họ đang ở chung với nhau?
- Khúc Ngọc Hi gửi ảnh hai người ngủ chung cho mình xem, mà bộ đồ anh ta đang mặc trên người lúc đó là đồ mình mua.
- ...
Mộ Sở nhìn thấy cặp mắt Lục Dung Nhan ươn ướt.
- Khoan nói tới chuyện đó, mình gọi điện cho anh ta không được. Hơn nữa, hơn một tuần mà anh ta vẫn chưa gọi điện cho mình.
Một tuần ư?
Mộ Sở ngây người ra.
Chẳng phải khoảng thời gian kể từ khi cô về nước cho tới bây giờ sao?
Chẳng lẽ Lâu Tư Trầm đã xảy ra chuyện gì rồi? Cho nên Lục Ngạn Diễm mới bận tới mức không có thời gian lẫn tâm trạng để gọi điện?
Mộ Sở chợt hoảng hốt.
- Cậu có số của Khúc Ngọc Hi không? Có thể gọi cho cô ta chứ?
- Có thể vì bây giờ cô ta đã về nước rồi.
- Cô ta không nói Lục Ngạn Diễm đang ở đâu cho cậu biết à?
- Sao cô ta chịu nói ra chứ? Mà mình cũng không muốn hỏi, có hỏi cũng chẳng làm được gì.
- Cậu cho mình số điện thoại của cô ta được không?
- Được chứ.
Lục Dung Nhan lấy điện thoại ra rồi đưa số điện thoại của Khúc Ngọc Hi cho Tần Mộ Sở.
- Cậu cần số điện thoại của cô ta để làm gì kia chứ?
Lục Dung Nhan khó hiểu.
- Giống như cậu thôi, để tìm người.
- Tìm người lần trước sao?
Tần Mộ Sở nhếch môi cười một cách chua sót.
- Đúng thế, tìm người lần trước.
Đôi lúc, Tần Mộ Sở không nhịn được mà nghĩ. Con người phải chịu qua bao nhiêu đau khổ, đắng cay thì mới biết buông tay đây?
Nhà sư cũng từng nói, chén nước đang cầm quá nóng thì sẽ buông tay ra thôi. Vậy có phải chứng tỏ cái chén cô đang cầm trong tay vẫn chưa đủ nóng? Hay cô đã quen bị phỏng rồi?!
Sau đó, hai người lại tán gẫu thêm vài câu. Bởi vì Lục Dung Nhan phải trực đêm, cô ấy còn có chút việc nên đã đi trước.
Sau khi cô đi, Tần Mộ Sở liền gọi cho người phụ nữ tên Khúc Ngọc Hi kia.
Khúc Ngọc Hi cũng không nhận ra Tần Mộ Sở.
Mộ Sở nói rằng cô là bạn của Lục Ngạn Diễm, muốn tìm người đàn ông khác luôn ở cạnh anh ta.
- Chân anh ấy không tốt cho lắm, có thể phải ngồi xe lăn nhưng cũng có thể chống nạng. Cô Khúc, cô từng gặp người nào giống vậy chưa?
- Không có.
Khúc Ngọc Hi trả lời không chút do dự.
Mộ Sở ngây người ra, đành phải hỏi lại:
- Vậy cô gặp Lục Ngạn Diễm ở đâu vậy? Ở London à?
- Không hề, tôi gặp anh ấy ở đây mà.
- Trong thành phố này ư?
Mộ Sở ngạc nhiên.
- Đúng thế, hai hôm trước tôi mới ở cùng anh ấy đây.
Giọng điệu của Khúc Ngọc Hi có phần kiêu ngạo.
- Thế anh ta đâu rồi? Cô gặp anh ta ở đâu thế? Chỉ có mình anh ta thôi ư?
- Tôi dìu anh ta từ quán bar về nhà. Lúc đó anh ấy uống rất nhiều, hình như tâm trạng rất tệ. Tôi hỏi anh ấy đã xảy ra chuyện gì thì lại không nói, mà chỉ ôm tôi khóc ầm lên. Không biết có phải do người bạn kia của cô có chuyện gì không nữa...
- ...
Bàn tay cầm điện thoại của Mộ Sở thoáng cái trở nên lạnh lẽo.
Bên tai văng vẳng câu nói khi nãy của Khúc Ngọc Hi: không biết có phải do người bạn kia của cô có chuyện gì không nữa...
Cô bỗng dưng nhớ tới chiếc khăn tay đẫm máu trong thùng rác khi ấy.
Thoáng chốc cả người cô bỗng trở nên lạnh ngắt.
Mộ Sở không khỏi rùng mình, rơi lệ.
- Cô Tần?
Thấy người ở đầu dây bên kia vẫn im lặng không ừ hử gì, Khúc Ngọc Hi bèn gọi một tiếng.
Lúc này Tần Mộ Sở mới tỉnh táo lại, cô lại hỏi về hành tung của Lục Ngạn Diễm.
- Cô Khúc, cô không biết bây giờ anh ta đang ở đâu thật ư?
- Tôi không biết thật đấy. Nếu tôi biết thì sao không nói cho cô chứ?
Mộ Sở biết cô ta không có nói dối.
- Cũng phải, ngay cả Dung Nhan cũng không biết tung tích anh ta thì sao cô biết được?
Cô lẩm bẩm một câu, nhưng Khúc Ngọc Hi ở đầu dây bên kia đã nghe thấy, cô ta nhíu mày hỏi:
- Cô biết Lục Dung Nhan ư?
Mộ Sở không trả lời mà chỉ nói:
- Cô Khúc. Nếu cô gặp lại anh ta thì nhờ cô chuyển lời với anh ta rằng tôi sắp kết hôn rồi.
- Sao tôi phải chuyển lời giúp cô hả?
Sau khi Khúc Ngọc Hi biết Mộ Sở là bạn của Lục Dung Nhan thì lạnh nhạt hẳn.
Mộ Sở lại lẩm bẩm một câu như thể không nghe thấy lời cô ta vừa nói:
- À không, không cần thiết nói cho anh ta biết đâu. Có lẽ anh ấy cũng biết...
“Anh ấy” trong miệng cô chính là Lâu Tư Trầm!
Nếu như Lâu Tư Trầm vẫn ở đây thì nhất định sẽ biết tin tức của cô.
Khúc Ngọc Hi nghe chẳng hiểu Mộ Sở đang nói gì, cô ta cũng lười nói tiếp bèn cúp máy cái rụp.
Mộ Sở ngồi ngây người ra trong quán cà phê.
Tách cà phê trong tay cô lạnh dần, sau khi nhân viên phục vụ đổi tách khác cũng dần lạnh lẽo...
Khúc Ngọc Hi gặp Lục Ngạn Diễm ở đây? Chẳng lẽ bọn họ đã về rồi ư? Thật thế sao? Nếu đã về đây thì bọn họ sẽ đi đâu kia chứ?
Phòng VIP 5888 ở khách sạn Thuyền Buồm mà hắn từ ở sao?
Nghĩ tới đây, Mộ Sở lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài.
Lúc đi ngang quầy tính tiền, Mộ Sở quên trả tiền nên bị nhân viên cản lại. Lúc đó cô mới phản ứng lại, vội vàng trả tiền.
Sau đó cô kêu xe chạy thẳng tới khách sạn Thuyền Buồm.
Chưa đầy mười phút, taxi đã dừng trước cổng khách sạn.
Thư ký Lâm trông thấy Mộ Sở đã lâu không tới đây thì vô cùng ngạc nhiên.
- Thiếu phu nhân, rốt cuộc cô đã về rồi!
Mộ Sở chẳng có tâm trạng để tán gẫu, cô hỏi thẳng:
- Ngài ấy đã về rồi à?
- Ngài ấy?
Thư ký Lâm ngạc nhiên lẫn khó hiểu, bèn cẩn thận hỏi lại:
- Là ai thế ạ?
Nếu nói tới thiếu gia thì sáu năm trước ngài ấy đã...
Lúc này Mộ Sở mới nhớ ra, thư ký Lâm vẫn chưa biết chuyện Lâu Tư Trầm “đã sống lại”, cô đành đánh lảng sang chuyện khác:
- Tiết Bình! Tiết Bình đã về chưa?
- Không ạ?
Thư ký Lâm lắc đầu đáp:
- Sáu năm nay, tôi chưa từng gặp thư ký Tiết lần nào cả, cho dù gọi điện cũng không.
- Anh ta không trở lại đây thật sao?
Dường như Tần Mộ Sở vẫn chưa tin.
- Thật sự không có.
Thư ký Lâm cam đoan nói.
Tần Mộ Sở thở dài, cô nói:
- Cô đưa thẻ phòng cho tôi đi. Tối nay tôi ở lại đây.
- Vâng.
Thư ký Lâm lấy thẻ màu vàng dành cho phòng VIP trong túi ra, đưa cho Mộ Sở.
- Thiếu phu nhân đã ăn tối chư? Tối nay ngài có muốn ăn gì không? Để lát nữa tôi bảo nhà bếp làm xong, mang lên cho ngài nhé.
Mộ Sở lắc đầu nói:
- Không cần đâu, tôi không muốn ăn gì hết.
Cô chẳng có tâm trạng để ăn uống.
Mộ Sở cầm thẻ phòng rồi nhanh chóng lên tầng 58.
Thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra.
Vừa mở cửa phòng ra, đập vào mắt cô là không gian tối om và sự quạnh quẽ của căn phòng.
Không có hơi người, càng không có hương vị thân thuộc kia.
Hết thảy mong chờ trong lòng cô đều tan vỡ khi nhìn vào căn phòng này.