Mấy tỷ ư? Nhà bự hả?
Những tin đồn này càng nói càng quá đáng mà!
Chuyện này cô cũng chưng từng nghe qua, cũng không biết những người nhiều chuyện này nghe dược ở đâu nữa.
Cô có chút bất ngờ.
- Ba!
- ...Ngạn Diễm.
- Ăn cơm đi!
Lúc Lục Dung Nhan gọi ‘Ngạn Diễm’, ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.
Nghe thấy có người gọi, một già một trẻ liền dừng lại.
Lục Ngạn Diễm ngược sáng đi về phía cô, rõ ràng đang mượn chiếc áo thun đứng tuổi của ba cô mặc, nhưng sao, lại toát lên được vẻ thanh niên trai tráng, tươm tất sạch sẽ được như vậy chứ, mặc chiếc áo màu vàng của Thần Hi Ánh nhìn thật chói mắt.
Anh ta tiến lại gần, ngón tay gõ nhẹ trước ngực của Lục Dung Nhan, nhắc nhở cô đang ngẩn người nói:
- Lau nước miếng đi, về nhà ăn cơm thôi!
- ........
Lục Dung Nhan lúng túng.
... ... ... ... ...
Kể từ ngày Mộ Sở với Lâu Tư Trầm chia tay nhau ở Dasan, không còn gặp lại hắn nữa, cũng không có chút tin tức gì của hắn, hắn dường như biến mất khỏi thế gian này vậy, đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Lúc đầu, cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng thời gian lâu rồi, cô có chút không quen, dần dần, cũng không kiềm được mà bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Liệu hắn có giống như lần trước, biến mất một thời gian lúc quay về thì trên người bị súng bắn? Hoặc có thể, thương nặng hơn nữa?
Mộ Sở lặng người, vừa đi về hướng cầu thang về nhà, vừa lo sợ nghĩ đến chuyện của Lâu Tư Trầm.
Nhưng đột nhiên, dừng chân lại, đứng ngây ra đó.
Cô ngẩn người...
Ngây người ra.
Ở phía trước, hành lang tối u đó, thấy một Lâu Tư Trầm đã lâu không gặp, lại đứng ì ra đó, trên miệng còn ngậm điếu thuốc, hút từng đợt từng đợt.
Thấy Mộ Sở về, hắn vội dập tắt điếu thuốc trên tay đi, bỏ vào thùng rác bên cạnh.
- Về rồi.
Mộ Sở mới để ý đến, trong thùng rác có rất nhiều tàn thuốc ở đó.
Liền nghĩ, hắn đã ở đây đợi cô rất lâu rồi.
Mộ Sở định thần lại, nhẹ nhàng đi về phía trước.
- Kiếm em có chuyện gì hả?
Cô hỏi.
Đôi mắt sâu thẵm của Lâu Tư Trầm nhìn lấy cô.
Không biết Mộ Sở có phải bị ảo giác không, có cảm giác hắn cứ nhìn chăm chăm vào mình, ánh mắt có chút phức tạp, có chút phức tạp, có chút đấu tranh, lại có chút áy náy, lại có chút thâm tình.
Rất nhiều rất nhiều tâm trạng khác nhau đan xen lẫn nhau, tâm trạng khó đoán, Mộ Sở hoàn toàn không đoán được tâm tư của hắn, càng không thể đoán được hiện tại hắn đang nghĩ gì, hoặc là, hắn muốn làm gì.
Hắn chỉ nói:
- Đói rồi.
- ........
Mộ Sở có chút cạn lời, quay người lại mở cửa.
- Đói thì đi ra tiệm mà ăn, đến kiếm em làm gì?
Lâu Tư Trầm bước lên phía trước, ở phía sau ôm chầm lấy cô.
Mộ Sở toàn thân cứng đờ.
Liền nghe hắn nói than vãn nói nhẹ vào tai:
- Muốn ăn mì của em nấu...
- ........
Trong lòng Mộ Sở, lại không kiềm được, loạn nhịp nữa rồi.
Vòng tay của Lâu Tư Trầm siết chặt lại, ôm chặt lấy cô, khiến cô dựa sâu vào trong lòng của hắn.
- ...Ốm rồi.
Mộ Sở không chịu được sự ôn nhu bất ngờ của hắn, liền chống cự trong vòng tay hắn.
- Anh buông em ra, để em mở cửa.
Cô cứ cảm thấy Lâu Tư Trầm hôm nay có chút khác mọi khi.
Tại sao vậy?
Chẳng lẽ còn vì chuyện giết chết con trai cô mà áy náy? Nhưng giờ hắn không chỉ đơn thuần là áy náy đâu, ngược lại dường như trong lòng hắn đang có rất nhiều rất nhiều chuyện không thể nói với cô vậy.
Lâu Tư Trầm buông cô ra, để cô lấy chìa khóa mở cửa.
Hắn ở phía sau hỏi cô:
- Đuôi Nhỏ đâu?
- Ở trong phòng ngủ rồi!
Cô nhân lúc bé con đi ngủ, mới đi ra ngoài mua đồ ăn.
Mộ Sở mửa cửa ra, Lâu Tư Trầm đi theo cô vào trong nhà.
Đây là lần đầu tiên Lâu Tư Trầm bước vào ngôi nhà nhỏ của cô.
Vừa bước vào, không kiềm được mà nhận xét trong lòng, nhà tuy nhỏ, nhưng mọi thứ đều có đủ. Trên chiếc kệ giày khi mới vào cửa, còn đặt thêm hồ cá nhỏ, trong hồ cá có một đôi rùa xanh nho nhỏ.
Hai con rùa này, hắn cũng biết.
Hồi đó hắn với Đuôi Nhỏ cùng nhau lựa để tặng cô, một cái một đực, Tiểu Lâu và Tiểu Tần.
Giờ nghĩ lại, dường như mọi thứ đều do trời đã định sẵn.
Hắn không nhịn được liền giơ ngón tay ra, vuốt nhẹ hai con rùa qua lớp kiếng, Mộ Sở thấy thế, vội vã nhắc nhở hắn:
- Đừng đưa tay vào, coi chừng tụi nó cắn đó.
- Hung dữ vậy sao?
Hắn đưa tay vào gõ nhẹ mai rùa của ‘Tiểu Lâu’, nhỏ tiếng nói:
- Tao đâu có ăn hiếp vợ mày đâu...
Mộ Sở:
- ........
Mộ Sở thay dép đi vào nhà.
Lâu Tư Trầm quỳ bên kệ giày trêu chọc hai chú rùa, chọc đến chú rùa kế bên cũng đi vào hang ổ của mình.
Ngay lúc đó, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.
Điện thoại là do Tiết Bỉnh gọi đến.
- Thiếu chủ! Đã có tin tức của phu nhân Charlie rồi!!
Tiết Bỉnh kích động nói trong điện thoại.
Lâu Tư Trầm nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Mộ Sở đang dọn dẹp túi đồ, lông mày chau lại, nghiêng người, quay lưng lại với Mộ Sở, nhẹ giọng nói:
- Tình hình sao?
Trong phòng, Mộ Sở nghe được giọng nói của hắn có chút khả nghi, vô thức nhìn hắn một cái, nhưng chỉ nhìn thấy phần lưng cô đơn lạnh lẽo đứng thẳng của hắn thôi.
Tiết Bỉnh tiếp tục nói trong điện thoại:
- Có người đã ở Dasan kiếm được hành tung của bà ta, với lại, chúng tôi còn phát hiện được, lần trước chúng ta ở Morocco bị đánh úp, cũng có liên quan đến phu nhân Charlie!
Lâu Tư Trầm chau mày lại nhiều hơn, anhws mắt sâu thẵm pha lẫn một chút phức tạp, nhưng rất nhanh, đã trở lại như bình thường.
- Đợi tôi về rối tính tiếp!
- Dạ!
Lâu Tư Trầm cúp máy, tâm trạng trở lại phức tạp như cũ, liền nói với Mộ Sở ở trong nhà:
- Lần sau mới tới ăn mì nha!
- Có chuyện?
Mộ Sở không biết sao bản thân lại nhiều chuyện hỏi thêm một câu.
Hỏi xong, cô muốn cắn lưỡi mình ngay tại chỗ.
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm đen láy với nụ cười mỉm khó ai đoán được.
- Có chút chuyện gấp cần được xử lý. Qua đây!
Hắn vẫy tay kêu Mộ Sở qua chỗ hắn.
Mộ Sở đứng yên tại chỗ, nhìn hắn, không nhúc nhích.
Hắn chau mày lại, nhẫn nại lặp lại.
- Qua đây.
Ma xui quỷ khiến thế nào, mà chân Mộ Sở bất giác đi tới chỗ hắn, cho đến khi đứng trước mặt hắn, ngẩng cao đầu, gương mặt hoài nghi nhìn hắn.
Đôi mắt Lâu Tư Trầm dịu lại, nhưng đột nhiên, đôi tay giữ lấy gò má của cô, đưa lên trên, trong phút chốc, cúi đầu, nhắm chuẩn môi cô mà hôn xuống.
Nụ hôn này, tuy có chút nhẹ nhàng tựa gió, nhưng không hiểu sao, Mộ Sở lại có một chút ảo giác, dường như một giây sau hắn sẽ biến mất không còn gặp lại vậy.
Lúc hắn buông môi cô ra, trong lòng Mộ Sở có chút hoảng sợ, tay cô dường như vô thức mà níu lại túi áo của hắn.
Lâu Tư Trầm phát hiện ra hành động nhỏ này của cô, ánh mắt hoài nghi nhìn lấy cô.
Sau khi Mộ Sở biết được hành động này của mình, vội vã thả tay mình ra, quay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn, gò má ửng đỏ.
Liền nghe Lâu Tư Trầm nói với cô:
- Dạo này rất bận, có lẽ sẽ không lo cho em được. Ngoài ra, ngày mai quay lại bệnh viện làm đi, bên đó tôi đã giúp em sắp xếp ổn thỏa rồi!
- ?
Mộ Sở kinh ngạc, lưỡng lự.
Lâu Tư Trầm nói tiếp:
- Trong bệnh viện có phòng trông trẻ, chuyên nghiệp hơn nhà trẻ bên ngoài, có rất nhiều con cái của bác sĩ y tá cũng trực tiếp gửi vào phòng trông trẻ, có những cô hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc, với lại con nít cũng nhiều, ban ngày có thể để Đuôi Nhỏ ở đó chơi, có chuyện gì xảy ra, bác sĩ sẽ đến trong vòng 1 phút, em càng có thể yên tâm hơn.
Mộ Sở với kinh ngạc với sự tỉ mỉ của hắn, ngoài kinh ngạc ra, trong lòng còn rất cảm động với sự quan tâm của hắn.
- Tôi có việc, đi trước!
Lâu Tư Trầm nói xong, liền bước đi.
- Đợi chút!
Mộ Sở gọi hắn lại.
Lâu Tư Trầm quay người lại, đã thấy Mộ Sở chạy nhanh vào trong bếp.
Đi ra, trên tay cô cầm hộp sữa, đưa cho hắn.
Lâu Tư Trầm nhìn hộp sữa trên tay cô, ngẩn người ra một chút.
Trên hộp sữa rõ ràng ghi là’ sữa con nít’!
- Đây là sữa của Đuôi Nhỏ, anh chịu khó uống đỡ đi, đỡ hơn là để bụng đói!
Mộ Sở nói xong, đã giúp hắn bịch ống hút ra, cắm ống hút vào trong, đưa lại cho hắn, không tự nhiên mà cắn cắn môi nói:
- Coi như là trả công cho việc anh giúp em sắp xếp công việc nha!
Lâu Tư Trầm chau mày lại, đưa tay nhận hộp sữa trên tay cô, hút một hơi.
- Giúp tôi cảm ơn Đuôi Nhỏ!
- ........
Mộ Sở đóng cửa lại.
... ... ... ... ... ... ... ...
Bệnh viện Phụ Nhân---
Không ai ngờ rằng, Mộ Sở đã đi khỏi bao nhiêu lâu, tự nhiên lại lần nữa quay lại khoa thần kinh ngoại của bệnh viện Phụ Nhân.
- Trời ơi! Tốt quá rồi!! Sở Sở, cậu quay lại rồi!!
Người vui nhất đương nhiên là Lục Dung Nhan rồi, cô ấy không quan tâm đến cái bụng của mình, chạy lên trước ôm lấy Mộ Sở.
- Dừng lại, dừng lại!!!
Mộ Sở vội vã lấy tay chặn lại, giữ khoảng cách an toàn với cô ấy.
- Coi chừng đứa bé trong bụng của cậu kìa!
- Yên tâm, đứa bé không yếu đuối vậy đâu!
Lục Dung Nhan đi về phía trước, khoác lấy vai của Mộ Sở, nói nhỏ với cô:
- Chủ nhiệm Lâu đúng là lợi hại thật, nói đưa cậu về làm là đưa cậu về làm!
- Mộ Sở, tối nay phòng khoa sẽ tổ chức tiệc hoan nghênh cho em! Chào mừng em đã quay lại!
Lưu Trị Tân cũng vui vẻ nói.
- Quá tốt rồi!!
Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.
Lục Dung Nhan vội vã lấy điện thoại ra.
Thời khắc quan trọng này, không thể nào thiếu chủ nhiệm Lâu được, mình gọi điện thoại cho anh ấy, xem anh ấy có đi không!
- Anh ấy rất bận, đừng làm phiền.
Mộ Sở dường như trả lời theo quán tính.
- Bận chuyện gì! Thời gian ăn cơm chắc cũng phải có chứ!
Lục Dung Nhan vừa nói, vừa gọi điện cho Lâu Tư Trầm.
Điện thoại reo rất lâu, mới nghe máy.
- Alo---
Bên kia điện thoại, truyền đến giọng điệu trầm lạnh của Lâu Tư Trầm.
Mộ Sở có thể từ loa ngoài mà nghe được giọng nói ấy, tim cô bất giác lại thấy căng thẳng.
- Chủ nhiệm Lâu, hôm nay Mộ Sở đã quay lại khoa của chúng tôi làm rồi!
Lục Dung Nhan phấn khích nói.
- Ừ.
Bên kia điện thoại, Lâu Tư Trầm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
- Giáo sư Lưu nói tối nay sẽ mở tiệc ăn mừng Mộ Sở quay lại! Anh cũng tới nhé!
- Tôi không đi đâu, tối nay mọi người ăn gì tôi trả hết!
- Woa---
Lục Dung Nhan vui mừng la lên, phấn khích báo chho các đồng nghiệp khác nghe:
- Chủ nhiệm Lâu nói, tối nay chúng ta cứ ăn thả ga, ăn cái gì cũng được, anh ấy trả hết!!